Chương 606: (Vô Đề)

"Ngoan, về nhà nào." Thẩm Thanh Hoà hôn nhẹ đáp lại rồi ôm Thẩm Giáng Niên vào lòng.

Thẩm Giáng Niên ngay lập tức xìu xuống, Thẩm Thanh Hoà không nhớ cô sao? Người ta nói Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, Thẩm Thanh Hoà đúng là Liễu Hạ Huệ. Ngược lại, dáng vẻ vội vàng của cô vừa rồi đã bị Vô Song và Tưởng Tiêu Phỉ nhìn thấy hết.

Người đẹp tận tâm can đã ở ngay bên cạnh, Thẩm Giáng Niên không còn giữ được vẻ người lớn như ngày thường, vô cùng tủi thân. Cô thoát ra khỏi vòng tay Thẩm Thanh Hoà rồi ngồi sang một bên.

Tưởng Tiêu Phỉ nhìn thấy hếtqua gương chiếu hậu, thầm cười Thẩm Giáng Niên không hiểu tâm tư của Thẩm Thanh Hoà. Tiểu biệt thắng tân hôn, củi khô gặp lửa bốc, làm sao có thể hành động trên xe được? Nếu họ không có ở đây thì còn có thể...

Vừa vào khu CBD, Thẩm Thanh Hoà đã nắm tay Thẩm Giáng Niên, giục: "Đi nhanh lên."

"Làm gì mà gấp thế?" Thẩm Giáng Niên đang bực bội, ra ngoài không ôm không hôn lại còn giục cô đi nhanh.

Thẩm Thanh Hoà không trả lời, chỉ nắm tay Thẩm Giáng Niên bước đi nhanh hơn. Thẩm Giáng Niên bị kéo đi, tỏ vẻ không cam lòng: "Có gì mà gấp, trong nhà có gì đâu."

Thẩm Thanh Hoà vẫn không nói gì, giơ tay ôm lấy eo Thẩm Giáng Niên kéo sát vào người. "Nghĩ gì thế." Nhưng hành động bá đạo này lại rất hợp ý Thẩm Giáng Niên, khiến cô tìm lại được cảm giác quen thuộc.

Vào thang máy, Thẩm Giáng Niên ra vẻ đòi giữ khoảng cách. Thẩm Thanh Hoà không cho phép, vòng tay ôm eo càng thêm chặt. Cửa thang máy vừa mở, chưa kịp để Thẩm Giáng Niên phản ứng, cô đã bị Thẩm Thanh Hoà bế lên.

"A!" Thẩm Giáng Niên giật mình, "Người làm gì vậy?"

"Em đi chậm quá." Thẩm Thanh Hoà luyện tập thể lực mỗi ngày trong trại tạm giam, sức lực không hề giảm sút, nhưng người trong lòng cô quả thật là nhẹ hơn.

Thẩm Giáng Niên lập tức ngại ngùng. Hình ảnh ngày xưa được Thẩm Thanh Hoà bế công chúa nhảy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì xấu hổ. Cô vòng hai tay ôm lấy Thẩm Thanh Hoà, sợ mình bị ngã. "Thế thì người ôm chắc vào nhé, mà nếu làm em ngã, em sẽ cắn người đấy."

Đến cửa, Thẩm Giáng Niên đòi xuống với lý do không tiện mở cửa.

Thẩm Giáng Niên lục túi rất chậm, động tác cắm chìa khóa cũng chậm như tua chậm. Thẩm Thanh Hoà từ phía sau tựa sát vào, không chịu nổi nữa nên ghé vào tai Thẩm Giáng Niên, hơi thở nặng nề cuối cùng cũng không thể che giấu. Thân thể Thẩm Giáng Niên đã lâu chưa được gần gũi làm sao chịu nổi trêu chọc, chỉ cần hơi thở nặng nề của Thẩm Thanh Hoà cũng đủ khiến cô tê dại cả người.

Huống chi, còn có câu nói khẩn cầu khó nói thành lời: "Bảo bối, nhanh lên."

Tay Thẩm Giáng Niên run rẩy, cắm không đúng ổ khóa, càng vội càng không chuẩn. Tai cô còn bị bao bọc bởi hơi thở nóng bỏng. "Người như vậy thì em không mở được cửa đâu~" Trong lúc xấu hổ và bực bội, Thẩm Giáng Niên xoay người lại. Thẩm Thanh Hoà nắm lấy tay cô, lấy chìa khóa rồi hôn lên môi cô cùng lúc mở cửa, ôm cô xoay người bước vào nhà.

"Rầm" một tiếng, cánh cửa đóng lại, Thẩm Giáng Niên cũng bị ép sát vào cửa.

Nụ hôn bão táp cuối cùng cũng đến. Thẩm Giáng Niên vòng hai tay ôm lấy Thẩm Thanh Hoà, chủ động đáp lại.

Người mà cô nhớ nhung ngày đêm cuối cùng cũng trở về. Thẩm Giáng Niên trở nên nhiệt tình và chủ động hơn bao giờ hết. Thẩm Thanh Hoà có chút không chống đỡ nổi, lùi lại một bước. Thẩm Giáng Niên lập tức đuổi theo, Thẩm Thanh Hoà lùi lại và ngã xuống ghế sofa. Thẩm Giáng Niên như một con sư tử vồ mồi, đè chặt Thẩm Thanh Hoà xuống, khao khát đòi hỏi.

Điện thoại lúc này vang lên. Thẩm Giáng Niên làm như không nghe thấy. Thẩm Thanh Hoà đành phải dùng hai tay giữ lấy mặt cô. "Bảo bối, điện thoại của tôi." Điện thoại của Thẩm Thanh Hoà trước đó vẫn do Sở Cảnh sát quản lý, tắt máy nên vẫn còn chút pin.

"Ừm..." Thẩm Giáng Niên đáp lại một tiếng, nhưng vẫn tiếp tục thèm khát hôn Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà cũng khó dứt ra, cố gắng lấy điện thoại ra. Cô nghĩ là số lạ nên không định nghe, nhưng vừa nhìn thấy tên, đó là Tưởng Tiêu Phỉ. "Bảo bối, điện thoại của luật sư Tưởng."

"Người nghe đi~" Môi Thẩm Giáng Niên vẫn tiếp tục du ngoạn, dừng lại ở hõm vai Thẩm Thanh Hoà, gặm cắn nhưng nhất quyết không chịu đứng dậy.

Thẩm Thanh Hoà vốn đã không thể làm gì được Thẩm Giáng Niên, huống chi là lúc này, khi tiểu sư tử đang thể hiện sự dựa dẫm và khao khát mãnh liệt với mình. Thẩm Thanh Hoà ôm chặt người trong lòng, nhẹ giọng nói: "Nhẹ một chút~ Không được cắn~" Thẩm Giáng Niên ừm một tiếng mơ hồ, cái lưỡi nhỏ vẫn tiếp tục quấy phá.

Thẩm Thanh Hoà hít một hơi thật sâu, nghe điện thoại. "Luật sư Tưởng." Cô khẽ nghiêng đầu, cố gắng đưa điện thoại ra xa tai, sợ âm thanh Thẩm Giáng Niên mút mát sẽ lọt vào.

"Vừa rồi có một chuyện tôi quên nói với cậu."

"Ừm~" Thẩm Thanh Hoà định đáp lại một tiếng bình thường, nhưng Thẩm Giáng Niên bất ngờ cắn một cái, khiến tiếng "Ừm" của cô kéo dài một chút.

"Có phải đang bận không?" Tưởng Tiêu Phỉ cười gian xảo. Thẩm Thanh Hoà không nói gì, giơ tay ấn vào gáy Thẩm Giáng Niên, các đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp. "Luật sư Tưởng, có chuyện gì thì nói đi." Được Thẩm Thanh Hoà xoa bóp thoải mái, cơ thể Thẩm Giáng Niên mềm nhũn, trực tiếp gục xuống người cô.

Cơ thể dán sát vào nhau, Thẩm Giáng Niên cảm nhận sự mềm mại qua từng lớp áo, cảm giác thoải mái lan khắp toàn thân. Cô suýt nữa đã rên nhẹ thành tiếng, vùi mặt vào hõm vai Thẩm Thanh Hoà rồi cắn một ngụm, cố gắng không phát ra âm thanh nào.

"Tôi chỉ muốn nhắc là, trừ nhà và bệnh viện ra, cậu nên hạn chế ra ngoài. Hiện tại cậu là một nhân vật đặc biệt, có không ít người đang dõi theo cậu."

"Được rồi." Thẩm Thanh Hoà khẽ ngẩng cằm lên, vì chiếc lưỡi nhỏ của cô gái trong lòng đang nghịch ngợm theo đường nét khuôn mặt, liếm đến tận cằm cô, "Luật sư Tưởng, cảm ơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!