Tại thời khắc này, trong m ắt Thẩm Giáng Niên, chỉ có Thẩm Thanh Hòa đang quay đầu mỉm cười, muôn vàn quyến rũ nở rộ.
Trong thế giới của những người cuồng nhan sắc, điều đầu tiên nhìn thấy vĩnh viễn là khuôn mặt đẹp đến khắc cốt ghi tâm ấy. Đến nỗi Thẩm Giáng Niên ngồi xuống rồi mới chú ý thấy, Thẩm Thanh Hòa trang điểm giống như chụp ảnh thời trang, có vài phần tương đồng với Kelly bên cạnh.
"Giáng Niên, tôi với Thẩm Thanh Hòa ai đẹp hơn hả?" Kelly giơ tay ôm Thẩm Giáng Niên, thiếu chút nữa thì ôm trọn cả người cô vào lòng.
Tưởng Duy Nhĩ nhìn Kelly với ánh mắt bi ai, chỉ cảm thấy vẻ đẹp thoải mái, mới mẻ ban nãy đều là giả dối, rõ ràng đây vẫn là cái bánh bao lẳng lơ ấy. Tưởng Duy Nhĩ khóe mắt liếc Thẩm Thanh Hòa, bực mình sao cái bình giấm này vẫn chưa lật đổ?!
Thẩm Giáng Niên thì lại nóng lòng thoát thân, mặt đỏ bừng, qua loa đáp một câu: "Đều đẹp."
"Tiểu gia hoả, em cũng qua loa với tôi quá rồi, cái bản tuyên ngôn em viết hay ho mĩ miều thế, đến lượt tôi thì lại đều đẹp?"
Kỳ thực, nếu xét kỹ, hai người thật sự đều đẹp. Nhưng khác với vẻ hết sức quyến rũ của Kelly, Thẩm Thanh Hòa hôm nay càng giống như hoa mai nở rộ giữa trời đông lạnh giá.
"Mai tu tốn tuyết tam phân bạch, tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương." Thẩm Giáng Niên nín lặng nửa ngày mới thốt ra một câu văn vẻ, cô không thoát ra được, cô còn sốt ruột hơn cả Thẩm Thanh Hòa, nên chủ động xuống nước.
*Mai tu tốn tuyết tam phân bạch, tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương: Câu thơ trong bài Báo Xuân Hoa của Lục Du, ý ngụ 'Hoa mai tuy đẹp, nhưng lại kém tuyết ba phần trắng; tuyết lại thua hoa mai một đoạn hương thơm'; Mai không chỉ đẹp về sắc mà còn tỏa hương thơm ngát trong tiết trời giá lạnh, điều mà tuyết không thể có.
Kelly coi như hài lòng, buông tay. Thẩm Giáng Niên cẩn thận, đôi mắt nhỏ lén lút nhìn trộm Thẩm Thanh Hòa ít nói ít cười ở đối diện, không kìm được mà rùng mình một cái.
"Tưởng tổng ~" Thẩm Thanh Hòa đột nhiên nghiêng người, nheo mắt cười hỏi: "Tôi với A K hôm nay ai đẹp hơn?" Vừa hỏi cô vừa giơ tay ôm choàng lấy Tưởng Duy Nhĩ. Dù không ôm trọn cả người, nhưng ngón tay thon thả kia cứ như có như không ve vuốt vành tai ửng hồng của Tưởng Duy Nhĩ.
Cả người Tưởng Duy Nhĩ đều rùng mình, không ngờ câu nói phát ra lại run rẩy: "Đương nhiên là cậu ~" Nói xong, khi quay đầu đối mặt là đôi mắt nhỏ ánh lên vẻ oán hận chừng Tưởng Duy Nhĩ.
Thẩm Giáng Niên tức khắc giận sôi máu: Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Coi mình như người chết sao? Vừa rồi mình còn vùng vẫy muốn thoát ra mà! Thẩm Thanh Hòa vậy mà lại thả thính Tưởng Duy Nhĩ, còn thả thính ra cảm giác luôn sao? Nhìn cái vẻ mặt đỏ bừng của Tưởng Duy Nhĩ mà xem. Ô, tức chết mình mất! Trang điểm tỉ mỉ, vì người mình yêu mà làm đẹp, cứ nghĩ còn phải hao tâm tổn trí để tiếp thêm động lực tình yêu cho Thẩm Thanh Hòa, vậy mà cô ấy lại ngang nhiên thả thính người khác ngay trước mặt mình!
Dù Thẩm Giáng Niên đã có chút tiến bộ, nhưng trước mặt những cáo già này, cô rốt cuộc vẫn còn non kém. Cảm xúc dao động, lập tức có thể bị nhận ra. Kelly bên cạnh ý cười nhàn nhạt nhìn hai người ngồi đối diện, tâm trạng tốt hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Câu trả lời của Tưởng Duy Nhĩ không hề có bất kỳ sự chần chừ nào.
Nhưng phản ứng cúi đầu che giấu sự tức giận của Thẩm Giáng Niên lại là điều không ai dự đoán được.
Thẩm Thanh Hòa khẽ hắng giọng, rụt tay về. Tưởng Duy Nhĩ xoa xoa tai, ngứa chết đi được.
Kelly cười đến trăm vẻ quyến rũ lan tỏa, chỉ thiếu nước hỏi thẳng Thẩm Thanh Hòa: Vác đá đập chân mình, cảm giác thế nào?
Vì màn mở đầu không mấy vui vẻ, Thẩm Giáng Niên hứng thú không cao, mặc kệ ba người kia trò chuyện, cô cứ cúi đầu ngồi đó.
Cũng không trách Thẩm Giáng Niên trong lòng khó chịu. Hóa ra cô lại lo lắng vô ích. Mỗi khi cô cho rằng Thẩm Thanh Hòa sẽ bị tổn thương nặng, thì người ta lại vô cùng ổn, trước đó còn phả khói tình yêu vào cô dưới lầu, thả thính cô thì thôi đi, bây giờ thua Lux rồi, lại còn thả thính Tưởng Duy Nhĩ ngay trước mặt cô... Thẩm Giáng Niên trong lòng đắng chát.
Biết thế vừa rồi cô đã nên làm dáng vẻ õng ẹo và lẳng lơ một chút trong lòng Kelly, không vì gì khác, chỉ để chọc tức Thẩm Thanh Hòa cho chết thôi!
Tưởng Duy Nhĩ giơ tay chọc chọc cánh tay Thẩm Thanh Hòa, lực độ không kiểm soát tốt nên chọc khá mạnh, miếng bít tết nhỏ đang đè xuống bị cắt trượt.
Thẩm Thanh Hòa cạn lời nhìn Tưởng Duy Nhĩ một cái. Tưởng Duy Nhĩ hướng về phía Thẩm Giáng Niên hất cằm, Thẩm Thanh Hòa cúi đầu tiếp tục cắt bít tết.
"Thanh Hòa ngày mai có thời gian chụp ảnh tuyên truyền không?" Kelly phá vỡ sự im lặng.
"Ngày mai, vẫn chưa biết."
"Tưởng tổng hẳn là có chứ?" Kelly ngược lại hỏi.
"Không biết."
"Tưởng tổng nếu thái độ này, vậy không cần chụp nữa." Kelly nhăn mặt cũng rất nhanh. Tưởng Duy Nhĩ trừng mắt: "Thẩm tổng nói không biết, sao cậu không đe dọa cậu ấy?"
"Cậu cũng hay quá ha, tôi đe doạ cậu ấy thì cậu vui à?" Kelly cười như không cười hỏi.
"Cậu đe dọa tôi, tôi không vui!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!