Cả đêm, hai người đang ngủ say trong mơ tìm kiếm niềm vui, còn hai người mất ngủ thì lấy họ làm niềm vui.
Tưởng Duy Nhĩ khát nước tỉnh dậy, bên cạnh là nước có độ ấm vừa phải, một ngụm uống mạnh ừng ực, cơ thể khô cạn được làm ẩm.
Tưởng Duy Nhĩ trong cơn mơ màng vỗ đầu, cô ngủ từ khi nào vậy?! Tưởng Duy Nhĩ đột nhiên ngồi dậy, thấy Thẩm Thanh Hòa cũng đang nằm trên giường, cô thầm thở phào nhẹ nhõm rồi nằm xuống.
Tưởng Duy Nhĩ tìm đọc bức email tối qua, không có hồi âm. Cô cũng thấy tối qua đã quá muộn, không tự tiện trả lời.
Tưởng Duy Nhĩ nhìn đồng hồ, lén lút chọc nhắn tin BOSS của Nhã Nại, viết: [Vì Lux, Thẩm Thanh Hòa đã cố gắng hết sức, cô ấy thậm chí lấy việc rời khỏi Nhã Nại làm điều kiện, nhưng vẫn thua Lux. Tôi không nghĩ rằng Lux vẫn sẽ cố chấp với lợi ích nhỏ bé trước mắt mà lựa chọn Lãng Phù Ni. Một đối tác hợp tác không có tầm nhìn như vậy, cá nhân tôi lại cảm thấy không cần cũng được.
Hôm nay là Lễ Tình Nhân, Boss, bất kể công ty tính toán đối xử với Thẩm Thanh Hòa thế nào, ít nhất hãy để cô ấy trải qua một Lễ Tình Nhân tự do và yên tĩnh. Ngay cả khi thất bại, cô ấy cũng từng cố gắng ngăn cơn sóng dữ, cô ấy cũng vì thế mà chong đèn thâu đêm, cô ấy cũng cần nghỉ ngơi. Tôi lấy danh nghĩa cá nhân Tưởng Duy Nhĩ khẩn cầu ngài. Boss, Lễ Tình Nhân vui vẻ.]
Tưởng Duy Nhĩ tìm từ ngữ rồi gửi đi, rất nhanh nhận được hồi âm: [OK, Happy Valentine's Day.]
Tưởng Duy Nhĩ trả lời một câu cảm ơn, thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng Duy Nhĩ tỉnh dậy lần nữa, là nghe mùi đồ ăn mà tỉnh, đồ ăn Trung Quốc chính gốc, không giống như nhà hàng.
"Tôi làm cho cậu đấy." Thẩm Thanh Hòa đưa chén đũa qua. Tưởng Duy Nhĩ cảm động: "Chuyện bao nuôi cậu, mình càng kiên định hơn."
"... Thôi vậy, thỉnh thoảng làm cho cậu một bữa còn được."
"Sao, cậu không kiên nhẫn à?" Tưởng Duy Nhĩ bất mãn hừ nói.
"Ừm."
Thẩm Thanh Hòa thẳng thắn, làm Tưởng Duy Nhĩ liếc xéo mấy cái: "Cậu đối với cô ấy lại rất kiên nhẫn."
"Em ấy là trường hợp đặc biệt."
"Hừ!"
"Đừng hừ nữa, ăn nhiều một chút." Thẩm Thanh Hòa chủ động gắp thức ăn, Tưởng Duy Nhĩ thấy vậy tâm trạng không tồi, ngón trỏ giơ lên ý bảo ăn ngon.
Ăn được một nửa, Tưởng Duy Nhĩ khẽ thở dài: "Năm nay họp thường niên, chắc là không tham gia được rồi."
"Cậu muốn tham gia à?"
"Mình muốn tham gia với cậu."
"Thật vậy chăng?"
"Ừm."
"Nếu thật sự muốn vậy, cùng tôi là được rồi, ở đâu mà chẳng như nhau?"
Tưởng Duy Nhĩ đứng hình không phản bác được, trong lòng còn có chút ngọt. Quả thật, ở đâu cũng không quan trọng, giờ phút này Thẩm Thanh Hòa đang ở cùng cô, ngày mai dù không biết, nhưng khoảnh khắc hiện tại đã đủ trân quý, "Cảm ơn cậu nhé, Thanh Hòa."
"Khách sáo với tôi làm gì." Thẩm Thanh Hòa không mấy hài lòng đáp lại câu đó, Tưởng Duy Nhĩ trong lòng càng ngọt ngào hơn.
Điện thoại của Thẩm Thanh Hòa vừa rồi đã đổ chuông, Tưởng Duy Nhĩ nghe lại vang lên, nhắc nhở: "Điện thoại của cậu reo kìa."
"Ừm."
"Cậu không xem sao?" Thẩm Thanh Hòa không xem tin nhắn, Tưởng Duy Nhĩ sốt ruột hơn cả Thẩm Thanh Hòa thúc giục cô: "Mau xem có phải tiểu sư tử xù lông nhà cậu không."
Không thể nào. Thẩm Thanh Hòa vươn tay lấy điện thoại, là tin nhắn của Ngô Thi Nghiêu.
Ngô: [Họp thường niên chị có thể về không?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!