Chương 79: Sự Thật Về Năm Đó - P. 2

Khuôn mặt của cô được đánh giá là được cứu vãn, ngoại trừ các đường nét trên khuôn mặt.

Cô càng ngày càng cảm thấy mình quá xấu xí, nhưng không có cách nào, mặt mũi trời sinh, làm sao bây giờ.

Tiền sinh hoạt của cô hiện tại rất ít.

Bởi vì mẹ cô ở xí nghiệp làm việc một tháng tiền lương rất ít, muốn nuôi cô ăn học cũng không hề dễ dàng, gần đây ở nhà cô mua đồ cũng không dám đòi hỏi nhiều, chỉ đủ tiền sinh hoạt một tháng là được.

Cô vốn dĩ rất gầy, nếu không ăn cơm sẽ không thể nạp đủ dinh dưỡng. Ban đầu các bạn học của cô để có tiền mua mỹ phẩm, đều trích từ sinh hoạt phí dành dụm mà có.

Hia đình Cận Nam Dữ từ nhỏ đã yêu cầu cậu ấy đi học dương cầm. Lam Âm cũng rất thích dương cầm, vì hôm nay không có đi học, cho nên cô ấy tắm rửa xong sau đó đi đến lớp huấn luyện dương cầm.

Hôm nay Lam Âm chuẩn bị tới để báo danh, bởi vì cô ấy nghe được Cận Nam Dữ ngày thường cuối tuần sẽ đến nơi này để luyện dương cầm, cho nên gần quan được ban lộc. Nếu cô ấy cũng tiến vào học chơi dương cầm, khẳng định có thể cùng cậu ấy cùng nhau bồi dưỡng tình cảm.

Cô ấy bước vào ban huấn luyện này, nhìn thấy Cận Nam Dữ đang luyện dương cầm, lập tức bị ánh sáng của cậu ấy thu hút, Cận Nam Dữ thật sự rất đẹp trai, trên người có loại khí chất lạnh lùng kinh người. Lam Âm cảm thấy cô ấy càng muốn có được.

Cô ấy đứng sang một bên và im lặng quan sát.

Cô ấy nhìn Cận Nam Dữ đánh đàn xong chuẩn bị rời đi, lập tức đi qua, đứng ở trước mặt cậu ấy ngượng ngùng duỗi tay chào hỏi,"Bạn học Cận không biết cậu đối mình có ấn tượng gì hay không? Hai chúng ta cùng học một trường. Hơn nữa mình học ở lớp bên cạnh lớp cậu, mình tên Lam Âm, mình ở trường phụ trách trạm quảng bá. Không nghĩ tới ở chỗ lại gặp cậu ở đây, mình vừa rồi nghe cậu đàn dương cầm thật sự không tồi, mình cũng tính đến đây học dương cầm, cũng là cùng ở lớp huấn luyện này, tương lai chúng ta có thể học chung".

Cận Nam Dữ khi nghe thấy lời này, cũng lười liếc nhìn cô ấy, bởi vì cậu ấy luôn là một người lạnh lùng, vì vậy đã nắm tay lại rồi trực tiếp rời đi. Lam Âm trực tiếp bị làm lơ, cô ấy thật không nói nên lời.

Nhưng cũng may là cậu ấy đã rời đi, bởi vì không bao lâu mẹ của Lam Âm tới đây, bà nắm lấy lỗ tai cô mang cô rời đi, "Con bé chết tiệt này, cái gì mà học dương cầm? Con tìm cái gì thực tế một chút không được sao? Nếu tìm được một gia đình quyền quý như vậy, một lớp học cũng phải tốn mấy ngàn NDT, nhà chúng ta có tiền cho con học sao? Cút về nhà cho mẹ".

Khi đó Lam Âm rất xấu hổ, nhưng đến ngày thứ ba đi học, cô ấy đã đích thân bước đến gần Lục Nhiễu nói với cô, "Nhiễu Nhiễu, mình nói với cậu một việc rất vui. Cậu biết giáo thảo Cận Nam Dữ không? Chính là nam sinh lớp bên cạnh, cuối tuần bọn mình đã gặp mặt, bọn mình thực sự có duyên, tình cờ gặp nhau ở lóp dương cầm. Gần đây không phải mẹ mình đang cho mình học dương cầm sao? Cho nên minh đi đến học lớp huấn luyện dương cầm, kết quả cậu biết thế nào không? Cậu ấy lại chủ động cùng mình nói chuyện! Cậu ấy còn khen mình lớn lên thật xinh đẹp, còn muốn add WeChat của mình, mình đang được cậu ấy theo đuổi sao?".

Lục Nhiễu vốn là thờ ơ không muốn nghe cô ấy nói gì, nhưng kết quả là vừa nghe cô ấy nói, cây bút trong tay cô tự động rơi xuống đất, khiến cô sợ đến giật nảy mình.

Cô cảm thấy hụt hẫng nên nhanh chóng cầm cây bút lên, sắc mặt cứng ngắt không có bất kỳ màu sắc nào, trông cô có hơi tiều tụy.

Thậm chí cô còn nghi ngờ vừa rồi có phải mình nghe lầm hay không, vì vậy mong mỏi nhìn Lam Âm, nụ cười của Lanlm Âm đặc biệt vô hại, nắm lấy bả vai của cô nói, "Nhiễu Nhiễu a, cậu cũng cảm thấy không thể tưởng tượng phải không? Cậu cũng không nghĩ tới cậu ấy sẽ thích mình, mình cũng cảm thấy thực sự không thể tưởng tượng ra được, một người cao lãnh chi hoa như cậy ấy, mình còn tưởng rằng một người thật xinh đẹp mới xứng đôi với cậu ấy, nhưng cậu ấy lại nhìn trúng mình, nhưng mà mình cũng xinh đẹp như vậy, rất xứng đôi với người như cậu ấy, cũng khó trách cậu ấy lại nhìn trúng mình, làm mình tưởng sẽ phải theo đuổi cậu ấy rất là lâu, mình khẳng định gần đây nhất sẽ cùng cậu ấy hẹn hò".

Edit : Mino Mũm Mĩm.

Lục Nhiễu nghe không nổi nữa, cảm giác bên lỗ tai là ông ong ong, rất khó chịu. Cô thực kháng cự không muốn tiếp xúc với Lam Âm, thậm chí còn thấy ghê tởm, muốn đem tay cô ấy đẩy ra.

Cô cảm thấy mình thật sự là một cô gái xấu tính, làm sao có thể bởi vì Cận Nam Dữ thích cô ấy, cho nên mới ghét bỏ cô ấy, Cận Nam Dữ sẽ thích cô ấy là bình thường, cô ấy lớn lên thật đáng yêu, thật xinh đẹp và được rất nhiều nam sinh thích, hơn nữa tính cách cũng tốt như vậy.

Nhiều nam sinh thích cô ấy như vậy, Cận Nam Dữ cũng không ngoại lệ.

Lục Nhiễu dù rất khó chịu nhưng vẫn cố gắng hết sức để vượt qua cảm giác này, không nói gì. Cô không có cách nào để nói lời chúc mừng với cô ấy, không cách nào chúc mừng cô ấy vì đã được ở bên người mình thích.

Lục Nhiễu luôn đợi mọi người tan học, sau đó cầm phong thư, cô sợ hãi không biết có nên đưa thư tình cho Cận Nam Dữ hay không.

Cho nên cô đã chuẩn bị bức thư tình này và muốn đưa nó cho Cận Nam Dữ để cho cậu ấy xem, mặc dù cậu ấy sẽ từ chối cô, nhưng cô thực sự muốn bị cậu ấy từ chối một lần.

Cô đang chuẩn bị đi gửi thư tình, nhưng cô phát hiện Cận Nam Dữ vẫn chưa rời đi, lúc này cậu ấy đang cầm một đống lớn phong thư đi ra ngoài thùng rác trực tiếp ném vào.

Lục Nhiễu viết không quá nhiều thư tình, những bức thư tình này đều là chuyện cười trên mạng, là những lời tình cảm từ miệng mà ra. Cô vốn đang rất thấp thỏm, không biết có phải bị cậu ấy mắng hay không, kết quả nhìn thấy trên tay cậu ấy đang cầm một đống thư tình trực tiếp ném đi, cô này liền yên tâm.

Về sau cũng có vài lần, tan học cô sẽ lén lút đưa thư tình, nhìn thấy Cận Nam Dữ nhận được thư tình lúc sau sẽ ngồi đọc rồi cười, sau đó sẽ cất nó vào trong túi áo.

Hôm nay thời tiết hạ nhiệt độ, mọi người đều mặc quần áo dày đi học, bên trong Lục Nhiễu cũng mặc một chiếc áo dài, bên ngoài là đồng phục học sinh, bởi vì mẹ cô sợ cô sẽ bị cảm lạnh.

Tới rồi buổi chiều muốn tan học nhưng gió thổi lạnh run bần bật. Lam Âm vì xinh đẹp nhất định sẽ không mặc bộ đồ mùa đông xấu xí kia, nhưng là hiện tại đã chịu không nổi vì thật sự là quá lạnh, không có cách nào, chỉ có thể đủ cùng Lục Nhiễu nói, "Nhiễu Nhiễu, cứu cứu mình đi, nay gió lớn quá, khi trở về ta nhất định sẽ chết, cậu đem đồng phục củ cậu cho mình mượn đi, ngày mai ta trả lại cho cậu. Được không? ".

Lục Nhiễu bây giờ không thể nào từ chối được, hơn nữa bên trong còn có một bộ quần áo giữ ấm cho nên sẽ không bị lạnh, lát nữa về nhà sẽ ngồi xe buýt cũng không sợ cảm lạnh, Lam Âm hiện tại rất lạnh, thân thể đông lạnh đến run bần bật, nhìn thực đáng thương. Cô liền đem áo đồng phục của mình cởi ra đưa cho Lam Âm, Lam Âm mặc vào nói cảm ơn rồi rời đi.

Lam Âm chuẩn bị buổi chiều tan học liền đi tìm Cận Nam Dữ, cùng cậu ấy cùng nhau trên đường trở về, hiện tại là thứ sáu, những người ở lại ký túc xá cơ bản đều sẽ trở về, giống Cận Nam Dữ người có tiền như vậy, khẳng định đến cuối tuần sẽ đi về với người nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!