Chương 78: Sự Thật Về Năm Đó - P. 1

Thành tích học tập của Lục Nhiễu từ nhỏ đến lớn đều thuộc loại trung bình, không thể nói học lực của cô  tốt, nhưng cũng không nên nói cô học kém. Bởi vì cô có hộ khẩu là người ở đây, cho nên vừa vặn có thể may mắn thuận lợi mà học Trung Học, tuy rằng có thể may mắn học được Trung học nhưng lại dựa theo thành tích học tập mà phân ban. Thành tích học tập của cô thuộc trung bình nên chỉ có thể ở ban cơ bản dành cho học sinh trung bình.

Nhà của Lục Nhiễu cách trường cấp ba rất xa, đi học chỉ có thể đi xe buýt mất 40 phút.

Cô tự nghĩ bản thân lớn lên trông thật xấu xí. Vẫn luôn cho rằng mình thuộc loại nhan sắc rất tệ, cho nên đi trên đường dù có biến thái cũng đều sẽ coi thường cái ngoại hình này, hơn nữa quần áo thường ngày đều là rộng thùng thình, không hề để lộ một chút da thịt nào. Hơn nữa, bộ đồng phục học sinh có vẻ khiến cô trông hơi mập mạp, ngày thường cô cũng không quan tâm chỉnh sửa lại quần áo.

Nhưng dù sao cô cũng không ngờ, thật sự có một người biến thái trên xe buýt đang theo dõi cô như thế này, hôm nay khi cô đi học vừa bước lên xe đã có một người đàn ông theo sau lưng cô, trên xe bus người này thực cố ý động chạm, cô cũng không biết rõ có phải hắn ta đang cố ý hay không.

Cô cảm thấy khi người đàn ông này đến gần cô, cô lại muốn di chuyển đến một chỗ khác, nhưng trên này người quá nhiều khiến cô không có cách nào để rời đi, chỉ có thể lui về phía sau nhìn hắn ta một cái, sau đó người đàn ông đó cũng nhìn chằm vào cô bằng đôi mắt kinh tởm, sau đó hắn nở một nụ cười rất đáng khinh.

Sau đó hắn ta lấy từ trong đũng quần ra côn thịt nhỏ như tăm xỉa răng, tiến sát gần người cô rồi ra sức cọ sát vào mông cô.

Lục Nhiễu bị dọa muốn hoảng loạn, lần đầu tiên cô gặp qua loại chuyện này, cô chỉ là một cô gái nhỏ nên muốn hét lên chói tai, nhưng lại sợ ở trên xe buýt sẽ không có ai giúp mình, cô sợ hãi không biết nên làm cái gì bây giờ. Nhưng sau đó đột nhiên có một nam sinh trực tiếp đem cặp sách của mình đập lên đầu tên biến thái kia, hắn ta đột ngột bị đánh nên mất thăng bằng mà ngã xuống mặt đất.

Edit: Mino Mũm Mĩm

Nam sinh kia đem cặp sách nhặt lên, một chân dẫm lên chỗ đũng quần của hắn ta.

Hung hăng dậm hắn vài cái, giọng điệu đặc biệt khinh thường, "Có bệnh sao? ".

Lục Nhiễu nghe thấy giọng nói dễ chịu của anh, liền ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh rất cao, ánh nắng chiếu vào lưng anh làm cô chói mắt một chút, nhưng khiến người ta không thể rời mắt. Ấn tượng đầu tiên là người tốt, đây là một người đàn ông tốt bụng.

Khuôn mặt rõ ràng như đẹp như hoàng tử bước ra từ bên trong truyện tranh. Lần đầu tiên Lục Nhiêu nhìn thấy một nam sinh vẻ ngoài kinh diễm đến như vậy.

Cái tên biến thái kia vốn tưởng rằng không ai dám lên tiếng, cho nên mới dám manh động, hiện tại bị người khác dạy dỗ một trận nên sợ hãi bỏ chạy, Lục Nhiễu kêu lên, "Hắn là biến thái, mới vừa rồi đã quấy rối tôi".

Hành khách trên xe chạy nhanh đem bắt hắn ta lại, muốn báo cảnh sát.

Lục Nhiễu nói xong liền xin xuống ở trạm xe buýt, trạm này là chỗ trường học của bọn họ. Nam sinh này là lần đầu tiên cô gặp, cậu ta cũng học chung trường với cô, bởi vì nhìn cậu ta cũng mặc đồng phục giống như cô.

Lục Nhiễu vốn định cảm ơn cậu ta, cho nên vừa thấy cậu ta đi xuống, cũng muốn đi theo xuống đường.

Lục Nhiễu đi theo thật sự sợ hãi, không dám tiến lên phía trước để chào hỏi, bởi vì người này lớn lên quá đẹp trai khiến cô có chút áp lực khi đi lên chào hỏi, cho nên không dám tiến lên.

Cô cũng chỉ dám đi phía sau cậu ấy, chậm rãi đi theo cậu ta trong đầu thì nghĩ nên chào cậu ấy như thế nào? Nên cảm ơn cậu ấy như thế nào? Cô nghĩ đến đây lại không có dũng khí đi về phía trước. Bởi vì cùng cảm thấy bản thân trưởng thành nhìn rấy xấu xí, khó coi. Nếu đến chào hỏi, có khả năng sẽ bị người ta làm ngơ, vừa rồi cũng có thể là cậu ấy có thiện ý nên ra tay giúp đỡ, cuối cùng cô cũng không có dũng khí để tiến lên đi chào hỏi.

Edit: Mino Mũm Mĩm

Nhưng nghĩ đến việc người này đã cứu cô, nếu không nói lời cảm ơn thì thật là xấu hổ, cô lấy hết can đảm chuẩn bị nói lời cảm ơn, chợt có một nam sinh khác đến bên cạnh cậu ấy, nắm lấy bả vai cậu ấy cùng nhau đi đến trường.

Lục Nhiễu nghe được nam sinh kia gọi tên của cậu ấy là Cận Nam Dữ.

Lục Nhiễu nhìn bọn họ nói chuyện cười cười, cô cũng không có ý xen ngang cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, đi theo phía sau xem cậu ấy học ở lớp nào, sau này sẽ cảm ơn sau. Không nghĩ lại châm chọc về khoảng cách của bọn họ tới như vậy, một bên là lớp giỏi nhất, còn một bên là lớp kém cỏi nhất trường.

Cậu ấy học ở ban đứng đầu toàn trường, tên gọi là Cận Nam Dữ.

Cậu ấy là giáo thảo của trường, còn là học sinh giỏi nhất ở trong lớp bên cạnh, cả năm thành tích học tập luôn đứng nhất trường. Tuy rằng Lục Nhiễu đối với chuyện học tập không bao giờ quan tâm, nhưng tên người này nhất định đã từng có nghe qua, có lẽ là qua lời của giáo viên khi nói chuyện, nói mọi người nên xem Cận Nam Dữ lớp bên cạnh, đẹp trai lại học tập thành tích rất tốt, cho nên dần dà ai cũng biết người này thành tích học tập tốt như vậy, không nghĩ còn đẹp trai tới như vậy.

Ngày thường Lục Nhiễu không bao giờ chú ý quan sát lớp bên cạnh, cũng không để ý quan sát các bạn học, luôn chôn bản thân ở thế giới của riêng mình, bởi vì tính cách cô rất an tĩnh, không để ý xung quanh, cho nên không chú ý tới việc này.

Nhưng cô hiện tại lại chú ý đến con người này, không nghĩ tới cậu ấy thật sự giống như trong truyền thuyết mà cô đã từng nghe kể đến như vậy, lớn lên đẹp trai học rất giỏi.

Từ nhỏ đến lớn, cô cảm thấy bản thân lớn lên thật khó coi. Vì không thể để ý đến khuôn mặt của mình, cô giống như một con vịt con xấu xí vậy.

Kể từ hôm đó, cô bắt đầu thay đổi, trước đây cô luôn thờ ơ với thế giới bên ngoài, nhưng từ hôm đó cô đã thường xuyên đi đến nhà vệ sinh, cứ đến khi chuyển sang tiết học môn khác là cô sẽ đi WC, chủ yếu là vì đi ngang qua lớp của Cận Nam Dữ ở bên cạnh.

Cậu ấy lớn lên thật sự rất đẹp, chẳng trách sẽ có nhiều nữ sinh thích cậu ấy như vậy, ngay cả nữ sinh lớp cô cũng yêu thầm cậu ấy nhiều nhiều đếm không xuể.

Lục Nhiễu ngay từ đầu đã biết có rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy, giống như cô vậy, cắp sách đến lớp rồi chờ đến khi cậu ấy tan học, cô chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra. Sau đó bọn họ còn tặng quà cho cậu ấy, gửi thư tình, nhưng tất cả cái gì cũng đều bị cậu ấy ném vào sọt rác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!