Chương 40: Lục Nhiễu, Anh Thích Em.

Lục Nhiễu vừa muốn nói gì đó, liền bị Cận Nam Dữ đánh chắn ngang lời cô, "Lục Nhiễu anh thích em".

Lục Nhiễu từ trong miệng hắn nghe được một câu như vậy, bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Trước nay cô cũng không nghĩ tới  sẽ nghe đựơc lời này từ trong miệng của hắn.

"Anh nói cái gì?" Lục Nhiễu dường như tim đập hồi hộp, mí mắt hiện tại chớp liên tục, giống như là thẹn thùng lại như là giãy giụa không dám nhìn thẳng vào hắn.

Cận Nam Dữ bước chân dài tới gần cô, đi tới trước mặt cô, bởi vì thân hình cao lớn, cho nên từ trên cao cuối xuống nhìn cô, phía sau Lục Nhiễu là tủ quần áo, ngón tay hắn thon dài nhéo lên cằm Lục Nhiễu, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn từ từ giải thích rõ ràng vấn đề , "Anh nói anh thích em, là thật sự chỉ thích một mình em, cũng không phải bởi vì em ở bên cạnh anh, chăm sóc cho anh nhiều năm như vậy cho nên mới có cảm giác thích em.

Anh đã sớm thích em, nếu không thích thì làm sao lại có khả năng sẽ cùng em ở bên nhau nhiều năm như vậy? Nhiều năm như vậy anh đều đã xem em trở thành bạn gái mà đối đãi, anh là thật sự nghiêm túc cùng em yêu đương, cũng không phải chỉ biết cùng em lên giường. Anh đã sớm đã chuẩn bị nhẫn, là thật sự muốn cùng em kết hôn, là muốn cùng em sống hạnh phúc bên nhau cả đời. Anh đã chuẩn bị tốt mọi thứ để cùng em cầu hôn. Em còn nhớ rõ trước kia em có hỏi anh có điều gì muốn nói với em hay không, sau đó anh nghĩ em đã biết chuyện anh muốn cầu hôn em.".

Cận Nam Dữ nói xong, tạm dừng một chút, sau đó bắt lấy tay cô nắm chặt trong lòng bàn tay. Lời nói như là cầu xin, cùng cô nói, "Cho nên, em trở lại bên cạnh anh được không? chúng ta làm lành không cãi nhau nữa có được không? Anh thật sự không thể không có em, em không phải là thói quen trong sinh hoạt của anh. Mấy ngày nay anh cùng em chia tay, anh như người mất hồn, luôn thất thần nghĩ đến em, nhưng là anh lại không dám quấy rầy em. Em cho anh một cơ hội được không? Anh biết em thích Mộ Lận.

Anh biết mình không thể nào so sánh được với hắn. Em cũng thử thích anh có được không? Anh biết trước kia anh đối xử với em không tốt, rất nhiều lần nặng lời với em , cũng biết trước kia anh đã làm tổn thương em, bây giờ em cho anh sửa sai có được không? Về sau, anh cũng sẽ  giống như Mộ Lận đối tốt với em được không? Anh cũng có thể học cách ôn nhu giống như hắn vậy.".

Lục Nhiễu không khống chế được nước mắt tràn mi. Cô đỏ mắt, xoang mũi chua xót, nghẹn ngào khóc lóc hỏi hắn"Tại sao anh không nói sớm hơn? Rốt cuộc nhiều năm như vậy, tại sao anh không nói sớm hơn rằng anh thích em? Em nghĩ anh căn bản là không thích em. Em cho rằng anh cùng em ở bên nhau, chẳng qua là bởi vì Lam Âm rời đi, cho nên anh cần một người phụ nữ thay thế mới cùng em ở bên nhau.".

Cô đợi nhiều năm như vậy, cho dù trong vòng 5 năm này, chỉ cần hắn có một ngày nói thích cô, cô cũng không nghĩ sẽ chia tay hắn. 

Cô cho rằng Cận Nam Dữ sẽ không thích cô.

Cận Nam Dữ đến gần nhìn cô khóc nước mắt lưng tròng, đưa tay lau nước mắt cho cô, giọng nói ôn nhu nói, "Anh cho rằng em đều đã biết, thời điểm lúc trước anh đề nghị cùng em ở bên nhau, là vì thích em nên mới muốn cùng em ở bên nhau. Anh cho rằng em nguyện ý cùng anh ở bên nhau, là vì em đã biết tâm tư của anh.".

Lục Nhiễu thật chán ghét hắn.

Thật sự chán ghét chết hắn.

Nước mắt cô không khống chế được, không kìm được giọng nói tức giận, nắm đấm đánh vào ngực của Cận Nam Dữ , "Anh như thế nào lại không nói sớm, làm sao mà em biết được anh thích em. Trước giờ em đều nghĩ như vậy, nghĩ là anh vẫn thích Lan Âm, anh vẫn luôn thích cô ấy. "

Cận Nam Dữ nhìn cô khóc dữ dội như vậy, trước mặt không kìm được đau lòng mà cúi đầu xuống đưa môi hắn ngăn cản môi cô lại.

Hắn hôn cô.

Cận Nam Dữ liếm cánh môi cô, chờ cô không có buông ra chậm rãi dùng khớp hàm cạy ra môi cô, đầu lưỡi đi vào lôi kéo lấy đầu lưỡi cô.

Lục Nhiễu bị hắn mút đầu lưỡi, toàn thân mềm nhũn, duỗi tay đi vịn lấy bờ vai của hắn, theo tư thế của hắn chuyển động đi theo hắn hôn môi, cánh môi bị hắn mút, cắn, gặm, trong miệng đều là nước bọt của hắn, khóe miệng cô có chỉ bạc chảy ra, cả hai người đều thở hổn hển.

Cận Nam Dữ và Lục Nhiễu hít thở không thông, sau khi tách môi nhau ra, hai người tựa trán vào nhau thở hổn hển.

Lục Nhiễu cũng không khóc nữa, Cận Nam Dữ ôm eo cô giải thích, "Anh trước kia mặc dù thích Lam Âm, nhưng lúc anh cùng cô ta chia tay trong nháy mắt đã không còn thích cô ta, anh chỉ thích em thôi Lục Nhiễu, trong nhiều năm nay người anh thích chỉ có một mình em. So với thích Lam Âm không giống nhau, Lam Âm rời đi anh không có cảm giác gì, khi chia tay chỉ cảm thấy bình thường. Nhưng em thì khác, chính là khi em rời đi anh cảm thấy giống như sống  không bằng chết. Không có em, anh sống không nổi.".

Lục Nhiễu nghe vậy không kìm được nước mắt, trong lòng cảm thấy hắn đúng là một tên lưu manh.

"Em không thích Mộ Lận, người em thích vẫn luôn là anh, bắt đầu từ cấp 3 đến bây giờ vẫn luôn thích anh, em rất thích anh. Nhưng chính là khi anh mắng em, anh hung dữ với em, anh nói em lớn lên trông xấu xí, anh nói em lớn lên trông thật khó coi, anh nói em lớn lên đen nhẻm, anh nói em không ai thích. Anh thế nào lại lưu manh đến như vậy, anh vì cái gì mà nói với em những lời khó nghe như vậy , anh còn nói em không biết xấu hổ".

Cô nghẹn ngào nói, đem từng hành vi xấu xa của hắn kể ra từng câu từng chữ.

Nghĩ đến trước kia cô bị hắn nhục nhã đủ loại, thời điểm khi cô còn học cấp 3 bởi vì hắn mà cô đã chảy không ít nước mắt.

Cô khi đó thật sự rất là tự ti, cảm thấy bản thân lớn lên rất xấu, đến gương cũng không dám nhìn. Cô bị nhục nhã nên cho rằng bản thân đời này đều không thể có người thích.

Thời gian đó Cận Nam Dữ tuy nói ra, nhưng hoàn toàn không có giữ trong lòng, hắn chưa từng nghĩ những câu nói đó sẽ cắm rễ trong lòng Lục Nhiễu nhiều đến như vậy, hắn khó chịu với bản thân mình, hai mắt đỏ hoe, hắn ấy xin lỗi, "Thực sự xin lỗi em, thật sự thực xin lỗi, anh không nghĩ tới sẽ làm cho em khó chịu như vậy, anh khi đó chỉ là vì muốn thoát khỏi em. Anh chẳng qua là thuận miệng nói những câu tổn thương em như vậy".

Lục Nhiễu khóc đến muốn đau sốc hông.

Cận Nam Dữ vẫn thật sự rất vui, bởi vì Lục Nhiễu vừa rồi chịu nói thích hắn, thích hắn từ hồi cấp ba.

"Lục Nhiễu chúng ta một lần nữa trở lại bên nhau, chúng ta hãy tái hợp lại có được không? Anh về sau sẽ đối xử tốt với em, đối với em thật tốt có được không?".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!