Thật ra Trần Cẩn không muốn trả lời Đàm Duy, quyết định sẽ "bơ" đẹp lời xin lỗi của cô.
Nhưng cô ấy không ngờ, cô gái nhỏ này lại gửi thêm cho cô ấy một "bài văn" dài, tình cảm tha thiết, bày tỏ rằng cô rất trân trọng công việc này, muốn được tiếp tục làm, và cam đoan sẽ không bao giờ tái phạm sai lầm.
Trần Cẩn thầm nghĩ quyết tâm này cũng thật đáng nể, vừa xuống xe vừa xem điện thoại, không lẽ cô bé này đã suy nghĩ về chuyện này cả ngày
trời?
Thế là cô ấy đọc lại tin nhắn một cách nghiêm túc, rồi thở dài. Đây là người đầu tiên sau khi bị từ chối vẫn còn nhắn tin để giành lấy cơ hội.
Những người giúp việc bị cho nghỉ trước đây, hoặc là mặc kệ, hoặc là cãi vã đòi tiền.
Đây là một lời thỉnh cầu khó lòng từ chối, nếu cô ấy từ chối thì dường như sẽ làm tổn thương cuộc đời vốn đã bi thảm của đối phương… Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy cho rằng người kiên trì thì tỷ lệ hoàn thành công việc sẽ cao hơn một chút. Trần Cẩn suy nghĩ một lúc lâu, rồi dè dặt hứa sẽ nói giúp cô với chủ nhà một lần nữa.
Sáng hôm sau, Đàm Duy tỉnh dậy từ sáu giờ, cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại đến gần chín giờ thì nó mới reo lên.
Trần Cẩn thông báo cho cô sau này cứ cố định đến làm vào cuối tuần, vẫn là từ 8 giờ đến 10 giờ sáng. Nếu có thay đổi sẽ báo sau, vì chủ nhà thường xuyên đi công tác, không phải lúc nào cũng ở Bắc Kinh.
Mắt Đàm Duy sáng rực lên, cô kích động nhảy khỏi giường. Mặt dày quả nhiên có tác dụng, cơ hội chẳng phải đã đến rồi sao?
Nhưng cô không biết Trần Cẩn đã phải vất vả thế nào để giành lấy cơ hội này cho cô.
Buổi sáng, Trần Cẩn gọi điện cho Chu Giác, đi thẳng vào vấn đề rằng cô ấy không hy vọng anh lại đổi người nấu ăn nữa, nếu không anh sắp đắc tội với toàn bộ ngành giúp việc ở Bắc Kinh rồi.
Chu Giác đang chơi bóng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh: "Cô định thâu tóm cả ngành giúp việc ở Bắc Kinh à?"
Trần Cẩn tức đến mức phải hít một hơi thật sâu ở đầu dây bên kia. Chu Giác thật sự quá khó chiều. Cô cố gắng giữ bình tĩnh: "Lần đầu tiên không phải anh rất hài lòng với cô ấy sao? Một sai lầm không phải là không thể tha thứ, sai lầm này hoàn toàn có thể sửa chữa được."
Chu Giác cảm thấy kỳ lạ, hỏi ngược lại: "Cô gọi cho tôi chỉ vì chuyện này?"
Dù rất bất đắc dĩ, nhưng Trần Cẩn cũng hy vọng giải quyết dứt điểm một lần: "Đối phương là một cô bé mới ngoài hai mươi, rất chăm chỉ, nghiêm túc, có khả năng học hỏi và rất mong có được công việc này. Anh hãy cho cô ấy thêm một cơ hội đi, chắc chắn cô ấy sẽ làm anh hài lòng."
Đây là lần đầu tiên Trần Cẩn nói đỡ cho ai đó, thật kỳ lạ.
Chu Giác suy nghĩ một lát rồi nảy ra ý: "Cô ấy là họ hàng của cô à?" Trần Cẩn: "…"
Người ở đầu dây bên kia điên rồi sao?
Chu Giác lại đoán: "Hay là bạn bè? Nếu phải, tôi đồng ý."
?
Não Trần Cẩn xoay chuyển cực nhanh. Lời này của Chu Giác là nghiêm túc hay đang đùa giỡn, hay là đang châm chọc? Trong giây lát, cô ấy liều mình chọn một đáp án: "Có thể xem là vậy." Mà cũng có thể không phải.
"Được." Anh đồng ý.
Chu Giác cúp máy, Diệp Văn Thiệu từ bên kia đi tới hỏi: "Tình hình sao rồi?"
"Một kẻ yêu thích nấu nướng nhưng kỹ thuật tồi tệ mà không tự biết." Lời nói của anh khắc nghiệt, tuôn ra tự nhiên và nhẹ nhàng như khí độc. "Đang muốn lấy tôi ra làm chuột bạch."
"Nghĩ sao vậy." Diệp Văn Thiệu ngẫm nghĩ lời anh, trêu chọc: "Tôi nghe cậu nói là họ hàng của ai đó, đây không phải phong cách làm việc của
cậu."
Chu Giác ngồi xuống lau kính, rồi đeo lại lên mũi. Đôi mắt đen sâu thẳm sau cặp kính trông có vẻ vô cùng mất kiên nhẫn. "Tôi đang tập chấp nhận những mối quan hệ xã giao."
Anh và Trần Cẩn không thân thiết, nhưng nếu ba anh đã coi trọng người phụ nữ trẻ này, anh cũng không ngại nể mặt một chút.
Xã hội tiến bộ rồi, anh cũng đang cố gắng thay đổi cách làm việc của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!