Chương 6: (Vô Đề)

Đàm Duy đang ở nhà ăn lẩu với bạn bè, ngồi khoanh chân trên tấm thảm trong phòng khách, mở bộ phim hoạt hình mà cô thích nhất.

Cô nhận được tin nhắn của Trần Cẩn, đó là thông báo thời gian đến làm việc tiếp theo.

Cô không hề ngạc nhiên khi mình đã qua được giai đoạn thử việc, dù sao cô cũng khá tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình. Cô vẫy vẫy điện thoại với Diệp Hiểu Hàng và Cố Văn: "Tớ kiếm được tiền rồi, hôm nay gọi thêm món nhé."

Cảm giác kiếm được tiền thật không tệ.

"Cậu tìm được việc làm thêm gì thế, có đáng tin không?"

Cố Văn vừa uống Coca đá, vừa kéo tấm thảm đắp lên chiếc váy ngắn đang mặc. Tấm thảm Đàm Duy mua ở IKEA, vắt trên sofa trông rất có không khí, ngủ trưa cũng rất tiện, quan trọng nhất là rẻ.

Từ đầu tháng 10 đến nay, nhiệt độ không khí đột ngột thay đổi, ngủ trưa mà không đắp gì sẽ bị cảm lạnh.

"Nói ra các cậu không tin đâu, tớ tìm được một công việc nấu cơm cho người ta." Đàm Duy nói, rồi bổ sung thêm dưới ánh mắt khó tin của hai người kia: "Lương theo giờ có ba chữ số đấy."

Thế là, ánh mắt của hai người kia lập tức trở nên hợp lý hóa, hơn nữa nhất trí cho rằng: Việc này phải làm, nên làm, Đàm Duy xứng đáng kiếm được tiền.

Phải biết rằng các cô ấy, tuy là những nữ sinh viên có tương lai tươi sáng, nhưng lương thực tập một ngày chỉ có một trăm tệ, thật đáng thương.

Diệp Hiểu Hàng nhìn cô bằng con mắt khác. Điều kiện gia đình Đàm Duy rất tốt, vậy mà cũng có thể co được giãn được, đi làm cái công việc kiểu đó.

Lý do của Đàm Duy là, có tiền tiêu là sướng rồi, quan tâm làm gì chuyện quỳ xuống kiếm tiền hay không.

Về phương diện này thì Cố Văn chẳng có thành tựu gì, dù sao cô ấy đều dựa vào gia đình, không có khái niệm về tiền bạc, cô ấy lại còn cứ khăng khăng tin rằng tương lai mình có thể kiếm được bộn tiền để nuôi bạn thân.

"Ngày mai tớ có việc làm thêm rồi, không đi chơi được đâu." Đàm Duy trả lời tin nhắn của Trần Cẩn trên điện thoại, xác nhận cô sẽ đến đúng giờ.

"Thôi được rồi, để lần sau vậy."

Ban đầu, họ đã lên kế hoạch cho kỳ nghỉ này sẽ đi thăm Đông Ca, tiện thể du lịch một chuyến. Ai ngờ Đông Ca lại phải tăng ca dịp lễ này.

Thế là đành gác lại chuyến đi, chờ một "lần sau" chẳng biết bao giờ mới tới.

Buổi sáng trên đường đi làm, Đàm Duy đi ngang qua cửa hàng hoa của công ty.

Một lô hoa mới vừa về, còn chưa kịp trưng bày, vài cành bị dập trong góc, trông hơi héo úa.

Chị cửa hàng trưởng bảo cô cứ lấy một ít về cắm ở văn phòng hoặc ở nhà, "Ngâm nước vài tiếng, đợi cánh hoa với lá cây tươi tỉnh lại rồi cắm là đẹp ngay."

"Lát nữa em quay lại lấy ạ." Đàm Duy không muốn ai biết mình đi làm thêm.

"Lấy luôn đi em, buổi sáng đông người, lát nữa có khi lại chẳng còn đâu."

Những cành hoa đã được cắt tỉa gọn gàng và cắm sẵn trong một chiếc xô thủy tinh có nước, vừa ngập đến lá. Đàm Duy cứ thế xách cả chiếc xô đi.

Lần nữa bước vào căn hộ đó, cô đặt xô hoa xuống sàn nhà cạnh đảo bếp.

Trong phòng tất nhiên không có người. Lối vào sạch sẽ, thoáng đãng, chỉ có một đôi dép lê màu đen, ngoài ra không còn gì khác.

Trí tưởng tượng của cô bắt đầu bay bổng. Căn nhà này toát lên vẻ tối tăm, nặng nề, và suy nghĩ của cô như con ngựa hoang đứt cương.

Cô có thể đoán chủ nhân ngôi nhà là một người đàn ông độc thân, tính cách có phần lập dị, và có lẽ rất kiêu ngạo.

Bộ phim Mỹ chiếu năm 2015 đó lại hiện về trong tâm trí cô. Thực ra, bộ phim ấy gây ra khá nhiều tranh cãi, điểm số trên Douban gần như phân hóa thành hai thái cực.

Nhưng đối với Đàm Duy, đó lại là bộ phim "vỡ lòng" của cô về một lĩnh vực nào đó.

Sau những thước phim nóng bỏng là những cảnh quay chậm, mỗi một khung hình lại vô cùng duy mỹ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!