Lúc này Đàm Duy đã hoàn toàn chui vào trong lồng ngực Chu Giác. Chiếc áo khoác nam được may bằng chất liệu dày dặn, còn cô thì hôm nay vì muốn xinh đẹp nên mặc rất ít, bị gió lạnh thổi qua, lập tức cảm nhận được sự ấm áp.
Cô cũng hoàn toàn không quan tâm Chu Giác có tha thứ hay không, dù sao cũng đã ôm được anh rồi.
"Anh không giận à?" Cô thấy anh cười rồi, nên ngoài miệng giả vờ hỏi một câu.
"Tôi thấy, em không phải đến để tôi tha thứ." Anh vạch trần lời nói dối của cô, lòng bàn tay v**t v* đỉnh đầu cô, mái tóc mềm mại có vẻ rất đáng yêu.
Lúc này anh mới kéo cô vào lòng.
Đàm Duy ngẩng đầu nhìn anh một lát, một sợi dây vô hình kéo lại, cô hơi nhón chân, chu môi về phía anh, ý tứ rất rõ ràng là muốn có hành động thân mật hơn nữa.
Chu Giác đưa tay véo má cô: "Em chỉ là tìm cớ muốn hôn thôi, phải không?"
"Bị anh nhìn ra rồi…" Cô thầm nghĩ, nếu không được thì anh cũng có thể đẩy em ra mà, nhưng anh không làm vậy. "Anh đồng ý, đúng
không?"
Chu Giác suy nghĩ một chút, tay đang ôm eo cô, đưa cô vào trong xe. Áo khoác dù ấm đến đâu cũng là ở bên ngoài, hôn nhau trong gió lạnh không phải là một trải nghiệm tuyệt vời.
Trong xe không bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ ảo của màn đêm chiếu lên mặt cô. Da cô rất trắng, vì vậy có một tông màu lạnh lùng, sáng bóng. Tay anh vừa chạm vào, môi cũng tự nhiên áp xuống.
Nồng nhiệt hơn hai lần trước rất nhiều, xem như là một nụ hôn đúng nghĩa, không còn lướt qua rồi dừng lại. Sợi tơ tình ái quyện vào nhau, phát ra những âm thanh ướt át mờ ám, cũng làm người ta mặt đỏ tim đập.
Đàm Duy không biết từ khi nào đã ngồi trên đùi anh. Trong xe rất nóng, cô đã cởi áo khoác, ném sang một bên, còn có cả túi xách của cô. Khóa túi vô tình bị mở ra, miệng túi há rộng, lăn ra một hộp phấn phủ và nửa miếng băng vệ sinh.
Đó đều là những chuyện nhỏ không quan trọng, cô cũng không vì thế mà cảm thấy xấu hổ.
Lúc này, cô ôm cổ anh, cảm giác hôn anh đương nhiên rất vui sướng, nhưng nghĩ đến một vài chuyện vẫn thấy rất tức giận và tủi thân.
Vì ban ngày anh đã mắng cô, sự dung túng hiện tại có lẽ mang ý nghĩa an ủi. Mối quan hệ của họ vẫn chưa thân thuộc đến mức có thể gộp chung công việc và cuộc sống riêng tư. Đột nhiên, trong mắt cô có chút tùy hứng, cô nhắm vào cổ anh cắn một miếng.
Cô cắn hơi đau, tay anh liền siết chặt eo cô, cả hai cùng giằng co, cuối cùng anh mới phát ra một tiếng rên khẽ, nhưng từ đầu đến cuối anh không hề ngăn cản hành động của cô.
"Hả giận chưa?" Anh hỏi, ấy thế mà anh lại biết cô đang nghĩ gì. "Cũng tạm tạm."
"Về đi." Tay anh v**t v* mặt cô, lòng bàn tay lướt qua cánh môi, thấp giọng dặn dò một câu: "Về ngủ ngon đi."
Dù Đàm Duy không nỡ cũng phải đi, vì thời gian đã quá muộn, anh lại vì cô mà lãng phí gần một tiếng đồng hồ. "Bái bai." Cô chậm rãi thu dọn đồ đạc của mình, bất ngờ "chụt" một cái lên môi anh.
Chu Giác đứng tại chỗ, nhìn cô nhanh chóng chạy vào khu chung cư, chiếc túi xách màu đỏ lúc lắc trên mông, anh không khỏi bật cười.
Khi cô về đến nhà, Diệp Hiểu Hàng đã ngủ rất say, còn để đèn cho cô.
Để không đánh thức Hiểu Hàng, cô rón rén đi tắm, thay đồ ngủ. Tóc đã gội từ sáng sớm lúc ra cửa, hôm nay không đi đến những nơi lộn xộn, nên không gội lại, lúc tắm chỉ dùng khăn lông quấn lên.
Mặc dù chưa có hệ thống sưởi, nhưng Diệp Hiểu Hàng đã giúp cô làm ấm chăn, lật góc chăn lên, bên trong vừa ấm vừa thơm.
Đàm Duy mỉm cười, cảm thấy rất hạnh phúc.
Đây không phải là từ một vòng tay, nhanh chóng chuyển sang một vòng tay khác sao?
"Ngủ đi." Diệp Hiểu Hàng ngủ mê man, giúp cô trải chăn ra. "Ngủ ngon." Đàm Duy sợ lạnh, bèn chui vào lòng cô bạn.
Mũi của Diệp Hiểu Hàng rất nhạy, ngửi thấy mùi hương khác lạ, mở mắt ra hỏi cô: "Tối nay cậu ôm đàn ông à?"
"Sao cậu biết?"
"Trên người cậu dính mùi nước hoa của người ta." Nước hoa nam, hừ hừ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!