Chương 46: (Vô Đề)

Cuộc đời Đàm Duy rất ít khi phải đối mặt với những vấn đề lớn lao và đau khổ, ví như mâu thuẫn giữa Diệp Hiểu Hàng và ba mẹ cô ấy, hay việc khi còn nhỏ cô ấy có nguy cơ bị đuổi ra khỏi nhà bất cứ lúc nào.

Nỗi phiền muộn lớn nhất của Đàm Duy chỉ là thất tình và công việc không vui. Nhưng những điều đó sẽ có cách hóa giải thậm chí có thể giải quyết một cách dễ dàng.

Thời học sinh của cô trôi qua rất vui vẻ, và tình yêu cũng nên là một điều vui vẻ.

Chỉ là, hiện tại cô có chút bó tay và mờ mịt trước những chuyện thế này. Rất nhanh, những cảm xúc ngắn ngủi đã bị công việc phức tạp lấp đầy.

Ngành bán lẻ có một câu nói gọi là: "Tháng Chín vàng, tháng Mười bạc". Mặc dù mùa thấp điểm tháng Tám khiến người ta buồn rầu, nhưng mùa cao điểm bận rộn cũng khiến người ta thở không ra hơi. Nếu công việc lúc nào cũng làm người ta không vui, sao không kiếm thêm chút tiền cho bỏ ghét?

Ngày hôm sau đi làm, Đàm Duy lại một lần nữa bận như một con lừa. Cô đã hẹn khách hàng, hơn 8 giờ đã đến cửa hàng bắt đầu chuẩn bị, phối hợp sản phẩm, đàm phán chi tiết, bận rộn đến hết cả buổi sáng.

Đàm Duy nhờ một đồng nghiệp khác giúp mình xử lý các công việc thường ngày.

Cloe ném đôi găng tay trắng xuống, nheo mắt nói: "Vivi, chỉ tiêu tháng này còn chưa đạt mà em đã lơ là rồi, đang làm trò đặc biệt gì thế?"

"Đặc biệt gì?"

"Tự trong lòng em rõ nhất." Cloe nói một cách mập mờ.

Hai người chưa kịp cãi nhau thì Lâm Hiểu Bội đã đến. Chị ta tay bưng một ly cà phê, áo khoác và túi xách vắt trên cánh tay, giày cao gót nện xuống sàn kêu "cộp cộp", một bộ dạng khí thế ngùn ngụt. Chẳng cần mở miệng, mọi người đã tự động im lặng.

Lâm Hiểu Bội nhìn Cloe, sắc mặt không vui: "Em muốn cho khách hàng thấy các em cãi nhau lợi hại đến mức nào sao?"

"Không phải ạ, quản lý."

Lâm Hiểu Bội: "Nếu không phải, em còn đứng đây làm gì?"

Cloe lập tức rời đi. Lâm Hiểu Bội qua hỏi Đàm Duy về tình hình khách hàng, sau khi nắm được sơ bộ, lại hỏi: "Hôm nay chắc chắn ký được

chứ?"

Đàm Duy nói: "Trực giác của em là có 60% khả năng, nhưng không chắc chắn. Gặp mặt trực tiếp với khách hàng, em sẽ cố gắng hết sức."

Lâm Hiểu Bội gật đầu, lại hỏi: "Có cần chị giúp không?"

Đàm Duy thử nói: "Chị cùng em nói chuyện thì khả năng sẽ lớn hơn. Người khách này thích cảm giác được coi trọng." Đôi khi, không phải hoàn toàn dựa vào kỹ năng, mà là cần đến thân phận của một người quản lý.

Lâm Hiểu Bội nói: "Nếu em cần, chị sẽ ở lại."

Hợp đồng cuối cùng dưới sự phối hợp của hai người đã được ký kết thuận lợi, giá trị đơn hàng còn cao hơn dự tính của Đàm Duy 40%, đây là điều cô không ngờ tới. Điều này cũng làm cô nhận thức rõ ràng rằng, trong công việc, sự phối hợp của Lâm Hiểu Bội vô cùng quan trọng đối với cô.

Một người cộng sự như vậy sẽ đồng hành cùng cô rất lâu, cho đến khi một trong hai người thuận lợi thăng chức.

Buổi tối Đàm Duy có hẹn với bạn, có một số việc nên đã xin phép Lâm Hiểu Bội không tham gia cuộc họp tổng kết sau giờ làm.

Doanh số hôm nay rất tốt, tâm trạng Lâm Hiểu Bội không tồi, không làm khó nhiều mà đồng ý ngay: "Đi đi, ngày mai qua chốt đơn hàng sau."

"Cảm ơn quản lý."

Cô thay quần áo, lại qua cửa hàng bên cạnh lấy bánh kem. Hôm nay là sinh nhật Cố Văn, bốn người trong phòng ký túc xá đã hẹn ăn tối.

Sau khi tốt nghiệp, mọi người ngày càng bận rộn, ngày nghỉ cũng lệch pha, thời gian thực sự có thể tụ tập bên nhau ngày càng ít. Nhưng những ngày quan trọng thế này là điểm mấu chốt, không muốn bỏ lỡ.

Cho nên dù Đàm Duy có khả năng sẽ làm mất lòng sếp cô cũng phải xin nghỉ.

Cố Văn lặng lẽ ước nguyện, sau đó thổi tắt 25 ngọn nến. Đàm Duy vội vàng hỏi: "Ước gì thế? Mau nói mau nói."

"Yên tâm, tuyệt đối có phần của các cậu." Cố Văn cười vẻ già dặn: "Điều ước cuối cùng là, các chị em của tôi sẽ vô cùng giàu có, và có một đời sống giường chiếu mỹ mãn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!