Vì uống rượu, Đàm Duy ngủ một mạch đến hừng đông, cuối cùng bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. "Dậy chưa hả?"
Lại là Perla.
"Làm gì ạ?" Cô dụi đôi mắt ngái ngủ, liếc nhìn đồng hồ, mới có 9 giờ. "Ra ngoài ăn cơm!" Perla nói trong điện thoại.
"Không phải đã nói chiều em sẽ gọi cho chị sao?" Đàm Duy hết chỗ nói. "Ai đời lại hẹn người ta ra ngoài từ sáng sớm thế này?"
"Dậy cho chị!"
"Chị ơi, chị làm em có cảm giác như đang đi làm vào ngày nghỉ đấy.
Chuyện này có khác gì con lừa nửa đêm lại bị bắt dậy kéo cối xay không?"
Đàm Duy bực bội cúp điện thoại, nhưng cũng không còn buồn ngủ nữa, đành phải dậy rửa mặt, trang điểm, chọn quần áo rồi ra cửa.
Thời tiết Bắc Kinh lúc này đã hơi se lạnh, nhưng còn lâu mới đến mùa có hệ thống sưởi.
Đàm Duy đi đến ga tàu điện ngầm, cảm thấy miệng hơi khô, môi cũng bắt đầu bong tróc. Cô soi mình qua tấm kính, lau lớp son cũ đi rồi thoa lại một lớp son dưỡng mới.
11 giờ sáng, cô gặp Perla ở gần nơi họ làm việc ngày hôm qua. Vốn dĩ tâm trạng Đàm Duy khá tốt, nhưng làm việc lâu ngày, cô có một cảm giác hễ đến gần trung tâm thương mại là lại muốn nôn, điều này không liên quan đến việc cửa hàng có sang trọng hay không.
"Đến đây làm gì ạ?"
"Hôm qua không phải em nói muốn ăn đồ ăn của nhà hàng này sao?" Perla tinh quái nhướng mày.
"Hả?" Đàm Duy kinh ngạc, chị bạn cô bá đạo quá rồi.
Nhà hàng liên danh của thương hiệu mới khai trương được vài ngày, không ít hot girl, người sành điệu đến check
-in, giá cả rất cao, nhưng đặt chỗ cũng rất khó.
Perla thấy bộ dạng chưa hiểu chuyện của cô: "Chị đây thần thông quảng đại, đã đặt được chỗ rồi, bây giờ dẫn em vào ăn." Hôm qua làm nhân viên, hôm nay làm thượng đế.
Lúc ngồi xuống, Đàm Duy vẫn cảm thấy có chút không chân thật. Đầu bếp được mời về từ nhà hàng Michelin, ngon hay không chưa biết, nhưng chi phí trung bình chắc chắn không thấp. Đàm Duy không mấy tự tin mà thở dài với Perla: "Chị biết không, bạn thân của em thường nói với em một câu."
"Câu gì?"
"Heo rừng không ăn cám mịn." Đàm Duy cũng không phản bác. Thay vì ăn suất nấm cục đen ở đây, cô thà đi ăn lẩu Trùng Khánh chính hiệu còn hơn.
Perla lật xem thực đơn tinh xảo, nói: "Không ăn được cám mịn à? Thì cứ húc đại vào thôi. Chị không tin là mình không ăn nổi."
"Cảm ơn chị, bạn của em." Đàm Duy cạn lời, chậm rãi trải khăn ăn, bây giờ cô phải bắt đầu làm màu, chuẩn bị chụp ảnh.
Perla hẹn cô ra chủ yếu cũng là muốn trải nghiệm một chút, sau đó chụp vài tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè. Công việc mà, vẫn phải trang trí mặt tiền một cách thích hợp.
Chụp ảnh xong, hai người mới bắt đầu nói chuyện phiếm bình thường. "Em qua đó nửa năm rồi, có ai bắt nạt em không?" Ở đây đặc biệt chỉ Cloe, cô ấy rất lo Đàm Duy sẽ bị đối phương ăn sạch.
"Cái đó thì không có, nếu có nói móc mỉa mai thì cùng lắm em không thèm đáp lại là được."
Perla nói: "Làm vậy là đúng, dù miệng lưỡi có sắc bén đến đâu cũng phải đề phòng tiểu nhân." Ngành này không tránh khỏi đấu đá nội bộ, không có cách nào khác, đều liên quan đến lợi ích thiết thực.
"Không đến mức đó chứ?" Đàm Duy nói.
Perla lại giữ ý kiến khác: "Em cảm thấy không đến mức đó là vì trước đây chưa đụng đến miếng bánh của người khác. Nhưng sau này chắc chắn em sẽ leo lên cao, lúc đó thì sẽ đến mức đó đấy."
"Vậy phải làm sao đây ạ?" Đàm Duy đặt nĩa xuống, nghiêm túc lắng nghe cô ấy nói.
"Không cần phải làm sao cả, cứ làm tốt công việc của mình, đừng làm trái quy định." Điều Perla có thể dạy cô là một vài kinh nghiệm của bản thân, cũng là những bài học phải trả giá bằng tổn thất. "Tiền bạc qua tay
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!