Chương 43: (Vô Đề)

"Xin lỗi." Đàm Duy xin lỗi vì hành động của mình, nhưng cô không giải thích rằng cô không cố ý. Nếu anh đã cho rằng cô là kẻ vừa to gan vừa thiếu ý thức như vậy, thì cô dứt khoát thừa nhận luôn cho rồi.

Dù sao cũng không có được, cô cũng chẳng ngại bị đối phương hiểu lầm.

Chu Giác không tiếp tục chỉ trích cô, mà lấy điện thoại ra, thấy tài xế riêng đang đến gần, rất nhanh đã gọi điện tới. Anh xác nhận vị trí chiếc xe với tài xế, có phải đang ở cổng một khu chung cư nào đó không.

Chu Giác vừa mới tỉnh, không quen thuộc với vị trí hiện tại. "Nghe máy đi." Anh đưa điện thoại cho cô.

Hơi thở Đàm Duy không đều, cô vội vàng chỉ đường, cúp điện thoại xong, nhất thời không biết nên làm gì bây giờ. Nếu cô thừa nhận tội danh của mình có lãnh hậu quả nghiêm trọng hơn không? Chu Giác sẽ không kiện cô tội quấy rối t*nh d*c chứ?

Nếu cấp dưới kiện cấp trên về vấn đề đạo đức pháp luật, có lẽ sẽ khá khó khăn, nhưng nếu cấp trên muốn xử lý cấp dưới thì dễ như trở bàn tay. Cô nuốt nước bọt, "Cái đó, vừa rồi…"

"Tài xế đến rồi." "Hử?"

"Cô có thể xuống xe." Anh hạ lệnh đuổi khách.

"Ồ." Đàm Duy lề mề cầm lấy túi xách, điện thoại, áo khoác, rồi xuống xe.

Quả nhiên, chú tài xế mặc áo khoác đang vội vã chạy về phía này. Khi cô đi vào khu chung cư, chiếc xe vẫn chưa đi. Cô quay đầu nhìn lại một cái, Chu Giác từ ghế phụ xuống, kéo cửa ghế sau ra.

Cô chạy vào nhà, thở hổn hển một hơi thật mạnh.

Ngày thường cô còn muốn nằm ườn trên sofa rồi mới đi tắm, hôm nay động tác của cô lại rất nhanh: tẩy trang, gội đầu, tắm rửa. Khi dòng nước ấm xối lên người, cô vô thức sờ lên môi mình.

Môi cô đương nhiên là mềm mại và ấm áp, cô thậm chí còn hy vọng vì miệng mình thơm tho mà không gây ra quá nhiều phiền toái cho Chu Giác.

Bỗng nhiên, cô lại có chút muốn khóc.

Trằn trọc mất ngủ đến 5 giờ sáng mới thiếp đi, lại lơ mơ nghe thấy tiếng chuông báo thức, là phải dậy đi làm rồi.

Họp buổi sáng xong, đôi mắt Đàm Duy như bị dán keo, cứ dính vào nhau. Cô vào phòng trà pha một bình cà phê đặc, tự rót cho mình một ngụm lớn.

Lúc này, Lâm Hiểu Bội đi vào nhìn cô một cái: "Em không ngủ ngon à?"

"Có một chút ạ." Đàm Duy cúi đầu, vén tóc mái bên tai, lại nhạy bén hỏi: "Rõ ràng lắm sao chị?"

"Trạng thái làm việc như vậy không được đâu." Lâm Hiểu Bội không chút lưu tình chỉ ra: "Hôm nay tan làm em đi spa làm mặt đi, để cho

khách hàng thấy sự chuyên nghiệp và phục vụ của em, chứ không phải quầng thâm mắt và sự mệt mỏi của em."

"Em biết rồi, quản lý."

Đây chính là Lâm Hiểu Bội, sự an ủi và tình người của chị ta là có hạn. Thà bảo nhân viên tan làm đi làm đẹp, chứ không bảo người ta đi nghỉ ngơi nhiều hơn.

Đàm Duy không lạ gì phong cách của chị ta. "Chị có muốn một chút cà phê không?"

Lâm Hiểu Bội đẩy chiếc cốc về phía Đàm Duy: "Cho chị một ít đi." Chị ta nói, vẻ mặt có chút do dự. "Tối qua em—"

"Vâng?" Ánh mắt Đàm Duy khó hiểu.

"Không có gì, nhớ chăm sóc da mặt cho tốt, rồi đi ngủ sớm một chút."

"Vâng ạ." Đàm Duy thầm thở dài, lấy một chiếc gương nhỏ ra soi, sắc mặt mình thật sự tệ đến vậy sao?

Cô luôn có chút lo lắng mâu thuẫn giữa mình và Chu Giác sẽ ảnh hưởng đến công việc nên cô thấp thỏm một thời gian dài.

Sau đó một thời gian không có tin tức gì, cô xác nhận chuyện này sẽ không bị lớn chuyện.

Chính vì không bị làm lớn, ngược lại cô lại có chút buồn bực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!