Chương 35: (Vô Đề)

Đàm Duy ăn quá nhiều đồ lạnh, nửa đêm trong phòng trên nôn dưới tháo, cả người không rời khỏi được cái bồn cầu.

Cô gọi điện cho lễ tân khách sạn, nhờ họ giúp mua một hộp thuốc

Smecta mang đến. Uống xong thứ thuốc giống như nước vôi đó, cô nằm trên giường, cảm thấy mình thật mất mặt mà.

Nước mắt ào ào rơi xuống, cô không phải buồn vì những lời nói của Chu Giác, mà là không hiểu tại sao mình lại ngốc như vậy?

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô rất nhanh tháo chú ngựa nhỏ xuống, ném vào vali hành lý. Sự thử nghiệm này thật buồn cười, vô vị đến tột cùng.

Cô vẫn còn ngày nghỉ, nhưng cũng không muốn ở lại đây chơi tiếp nữa.

Rời khỏi giường, cô thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà. Lúc trả phòng ở tầng một, trong khi chờ xe, cô lại không ngờ nhìn thấy Chu Giác cũng từ thang máy bước ra.

Anh nhìn Đàm Duy, lên tiếng: "Cô về thành phố à?" "Vâng ạ."

"Có cần…" Trước khi anh nói xong câu tiếp theo, động tác của Đàm Duy cũng rất nhanh, cô lấy điện thoại ra áp lên tai: "Chú Chu, đúng rồi,

cháu ở dưới lầu rồi, khi nào chú đến ạ?"

Cô không chắc Enzo sẽ nói gì với mình, nhưng dù anh hỏi cô cần gì, Đàm Duy cũng không có cách nào đối mặt với sự thất vọng của chính mình.

Thái độ của Chu Giác đối với cô vẫn bình thường như mọi khi, vẫn là ánh mắt bình tĩnh, dò xét người khác. Lúc Đàm Duy gọi điện thoại, nhân lúc anh không chú ý, cô vẫn lén lút cẩn thận quan sát biểu cảm của anh.

Dường như cũng không được tự nhiên cho lắm, anh rất tự nhiên mà né tránh ánh mắt của cô.

Anh nghe được nội dung điện thoại của cô, lập tức ném túi hành lý vào cốp xe, sau đó lái xe đi mất.

Đàm Duy nhìn xe chạy xa, mới buông điện thoại xuống. Căn bản không có cuộc gọi nào của chú Chu cả, chẳng qua chỉ là cô tự biên tự diễn mà thôi. Cô không thể thua.

———-

Trong dịp Tết Âm lịch, Chu Giác phải đi công tác một chuyến, chuyến bay vào rạng sáng. Ban ngày anh ở nhà xử lý một vài email, cần phải sắp xếp xong công việc cho khoảng thời gian tiếp theo trước khi khởi hành.

Có được cuộc sống hiện tại không hề dễ dàng, có lẽ là phải thức dậy khi người khác còn đang trong mộng đẹp, có lẽ anh đã liên tục làm việc ba mươi mấy tiếng đồng hồ không thể nhắm mắt.

Việc sắp xếp công việc tương đối dễ dàng, nhân sự đã có đủ, phối hợp một năm qua đã sớm có sự ăn ý.

Về phương diện cá nhân, anh gửi tin nhắn cho Trần Cẩn, liệt kê mấy việc cần chú ý, trọng điểm là nhờ cô chăm sóc ba mình, giám sát tình hình

sức khỏe của ông, trong dịp Tết Âm lịch nhờ y tá mỗi ngày đến một chuyến cho đảm bảo.

Trần Cẩn răm rắp tuân theo, chăm sóc cho ông Chu luôn là việc đơn giản, dù sao ông cũng là một người bình thường.

"Vậy khi nào anh về ạ?" Trần Cẩn hỏi. Chu Giác nói một ngày dự kiến.

Trần Cẩn lại nói: "Vậy tôi để người đó giữa tháng Hai đến có được không ạ?"

Chu Giác biết Trần Cẩn đang nói đến ai.

Nhưng câu hỏi này, cho đến tối lên máy bay anh vẫn không trả lời. Anh ngẩng đầu nhìn ngọn đèn sàn dưới rèm cửa, nó đang sáng, trên đó có một quả cầu nhỏ.

Chủ nhân của nó, rất dễ dàng sẽ nhận ra.

Anh không qua loa mà xác định chuyện này, vẫn là cho người kiểm tra lại camera giám sát ở cửa. Mỗi sáng cuối tuần lúc 8 giờ, người đúng giờ xuất hiện ở cửa, thật sự là Đàm Duy.

Sẽ không có gì ngoài ý muốn.

Còn có thói quen làm việc của cô, cũng có chút ám ảnh cưỡng chế, cho nên mới phù hợp với yêu cầu của anh. Chu Giác nhớ lại rất nhiều thứ, nhãn dán trên tài liệu của cô đều ngay hàng thẳng lối; logo trên ly cà phê nhất định phải đối diện với đường kẻ trên miếng lót ly, cho dù người cô

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!