Mùa thu ở Bắc Kinh, khi cô giẫm lên chiếc lá vàng rơi đầu tiên thì mùa thu đã lặng yên tìm đến.
Vào cuối tháng, Đàm Duy nói với bạn bè rằng mình có chút áp lực, giấc ngủ cũng không ngon, lại còn rụng tóc liên tục. Cố Văn nói cô cần phải điều chỉnh lại cơ thể, sau đó hôm sau cô ấy liền gửi chuyển phát nhanh trong thành phố đến một món "toy" nhỏ — vũ khí sắc bén để giải tỏa căng thẳng.
Thật ra công việc của cô bận rộn như vậy, cũng không có nhiều h*m m**n, chỉ là vào 11 giờ đêm, lúc về đến nhà sẽ cảm nhận được sự cô độc.
Có lẽ là vì trong rất nhiều năm qua, bên cạnh cô luôn có những người thân thiết vây quanh, vô cùng náo nhiệt. Cô cũng không thể nói mình có muốn yêu đương hay không, dù như vậy sẽ khiến cô có vẻ hơi lụy tình.
"Thèm một cái ôm quá." Cô nói với bạn bè trong nhóm chat.
Hôm sau, Diệp Hiểu Hàng xuất hiện ở nhà cô, cho cô một cái ôm thật chặt, xoay vài vòng trong phòng khách, thân thiết nói: "Được chưa? Tiểu bảo bối?"
Đàm Duy vui vẻ, cơ thể mềm mại, thơm ngát của con gái rất thoải mái. Cô giang tay nói: "Muốn thêm hai vòng nữa, rồi tớ đi tắm."
Thế là Diệp Hiểu Hàng lại ôm cô xoay thêm vài vòng.
Tắm rửa xong trở về, Diệp Hiểu Hàng lại đang mân mê công việc thủ công của mình. Đàm Duy thích những con thú bông nhỏ xinh, mềm mại, đáng yêu. Diệp Hiểu Hàng đan cho cô một chuỗi quả hồng nhỏ màu đỏ rực, bốn quả xâu lại với nhau: "Thị thị như ý" (Mọi sự như ý).
Tách ra mà nói, mỗi quả sẽ giống như một chiếc đèn lồng nhỏ.
"Còn muốn gì nữa cứ việc nói." Diệp Hiểu Hàng gần đây cũng nghiện món này, giống như lúc các cô mới vào đại học mê mẩn việc thêu chữ thập, đan khăn quàng cổ vậy.
Phương thức giải tỏa căng thẳng của mỗi người sẽ không giống nhau. "Cái này có khó không? Nếu khó thì tớ mang đến công ty bán." "Không khó, chỉ là đan một cái túi nhỏ rồi nhét bông vào trong thôi."
Đàm Duy sấy khô tóc rồi nằm trên giường, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô bạn bọc trong chăn lông dưới ánh đèn bàn, tràn ngập hào quang của tình mẫu tử. Cô nói: "Tiểu Hàng, tớ cảm thấy nếu cậu lập gia đình, sẽ là một người vợ, người mẹ vô cùng hoàn hảo."
"Tớ không thấy vậy." Diệp Hiểu Hàng cho rằng mình không có khả năng yêu, có thể là một người lãnh cảm. Nhưng dường như mỗi nghiên cứu sinh vất vả tốt nghiệp đều sẽ có cảm giác tương lai vô vọng, Đàm Duy không chắc cô ấy thuộc tình huống nào.
"Tốt nghiệp xong cậu định làm gì?"
"Học lên tiến sĩ? Hay là tìm một công việc phụ đạo trong trường đại học chăng"
"Ồ." Đàm Duy cảm thấy, cô bạn thân ưu tú như vậy, dù chọn con đường nào cũng sẽ tỏa sáng lấp lánh. "Cậu phải tin rằng mình rất lợi hại nhé."
Trước khi đi ngủ, Diệp Hiểu Hàng lại đan cho cô một chuỗi "Thị thị như ý" nữa. Ngày hôm sau, cô treo một chuỗi lên chiếc túi mới mua của mình.
Vốn dĩ kế hoạch thứ Ba sẽ đi ngoại ô để team
-building, có người còn chuẩn bị sẵn cả dụng cụ cắm trại dã ngoại, thì công ty lại thông báo phải đi huấn luyện, mỗi cửa hàng phải cử vài người đi.
Đàm Duy cuối cùng cũng cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Perla. Đi làm đã hơn một năm, cô cũng không thích huấn luyện cho lắm, số lần quá nhiều, lên lớp luôn muốn ngủ gật, nghe giảng viên thuyết trình rất nhàm chán.
Nhưng Tina vẫn quyết định hủy bỏ team
-building, sắp xếp các cô đi học. Dù không vui, nhưng không thể cãi lại mệnh lệnh của lãnh đạo. Đàm Duy gặp Perla ở dưới lầu công ty, người sau thấy món phụ kiện nhỏ treo trên túi cô, vô cùng hứng thú, "Mua ở đâu vậy, trông vui mắt thế!"
"Không phải mua, là bạn em tự đan đó." Đàm Duy cho cô ấy xem, bên trên còn thêu chữ nhỏ màu đỏ, nhìn là biết chiêu tài. Người làm kinh doanh rất tin vào những thứ này.
"Chị muốn không? Trong túi em còn một cái."
"Muốn, cho chị." Thế là Đàm Duy cũng treo một chuỗi lên túi của Perla. Món đồ chơi nhỏ không đáng tiền treo trên chiếc túi mấy vạn, có một chút cảm giác không hài hòa.
"Chị thật sự rất ghét mấy hoạt động này, sắp điên rồi đấy." Perla không nhịn được mà oán trách.
"Cứ xem như là đi ăn uống thôi." Đàm Duy vẫn giữ thái độ lạc quan: "Chương trình hôm nay cũng hay mà, em thấy có bài kiểm tra tính cách, có thể hiểu rõ hơn về bản thân."
"Chị cũng không thích làm bài kiểm tra tính cách, hơn hai trăm câu hỏi". Perla mặt nhăn lại càng khó coi, "Chẳng lẽ chị phải đi thi đại học à?"
"Ha ha ha!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!