Buổi tối, Đàm Duy tắm rửa xong, đứng trước gương ngắm nhìn cơ thể mình. Thật ra cũng rất đẹp, cô cao ráo, dáng người cũng không tệ, vì còn trẻ nên da dẻ và cơ bắp vô cùng săn chắc.
Nhìn chính mình, cô lại nghĩ đến nhiệt độ cơ thể và cảm giác khi chạm vào Enzo.
Nhưng cô thật sự muốn đấm cho bản thân cô một phát cho rồi! Cô nhớ lại tình cảnh ở cửa nhà hàng hôm đó.
Không biết làm thế nào mà cô lại lái chủ đề đến nước hoa, chuyện này đối với cấp trên là quá bất kính rồi. Đã thế Enzo còn đột nhiên hỏi cô tình hình công việc gần đây thế nào: "Thành tích quý này của cô không đội sổ chứ?"
Đàm Duy thầm nghĩ anh quá coi thường mình. "Tôi không có đội sổ."
Gần đây cô thật sự rất nỗ lực. Ở thành phố này, người nỗ lực dù không leo lên được top đầu, thì cũng sẽ không quá tệ.
"Vậy sao?" Chu Giác trông có vẻ không tin cô lắm.
Đàm Duy cũng đã uống chút rượu, đầu óc bị cồn ngâm cho không còn tỉnh táo, cô hùng hồn chứng minh thành tích của mình: "Bọn tôi đã chia đội bán hàng, hai trưởng nhóm đang tranh nhau muốn có tôi đó."
"Cô chọn bên nào?" Lúc anh nói chuyện, trong miệng phả ra mùi rượu nhàn nhạt, nhưng cũng không khó ngửi.
"Chắc chắn chọn Tina rồi." Từ trước đến nay Lâm Hiểu Bội không thích Đàm Duy, vì chị ta chưa bao giờ cho rằng Đàm Duy là một mầm non bán hàng tốt.
"Wendy dẫn dắt cô thời gian lâu hơn cả Tina, cô không sợ chị ta giận à?" Chu Giác nhìn cô cười.
"Tôi làm theo trái tim tôi thôi, tại sao phải quan tâm người khác có vui hay không làm gì?" Đàm Duy rất có thái độ mà nói.
Tâm thái rất tốt. Vốn Chu Giác còn tưởng rằng một cô gái có tính cách như cô, đối với ai cũng vâng vâng dạ dạ, nhẫn nhịn cho qua chuyện, sẽ dễ bị bắt nạt ấy chứ.
Lại một cơn gió thổi tới, Đàm Duy nghe thấy anh mở miệng nói: "Cô có thể buông tay tôi ra được không?"
"Hả?"
"Cô cứ nắm lấy tay tôi mãi, là muốn làm gì?" Anh cúi đầu, nhìn thấy trong mắt cô lóe lên những tia sáng vụn vặt.
"Hả?" lúc này Đàm Duy mới nhìn thấy tay mình đang nắm chặt cổ tay anh, lòng bàn tay còn vì căng thẳng mà rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, gần như muốn làm ướt cả áo sơ mi của anh… "Tôi tưởng anh uống rượu say, sắp ngã."
"Xác suất cô uống say còn lớn hơn tôi đấy." Chu Giác rút tay mình ra, sống lưng thẳng tắp, vóc dáng cao lớn lập tức tạo ra một khoảng cách cao không thể với tới.
Cô rốt cuộc đã làm cái gì vậy? Lại còn chủ động sờ mó người ta.
Chỉ cần nghĩ thêm một giây thôi là cô đã hận không thể đập mình thành tương khoai tây! Đàm Duy nằm trên giường lăn lộn mấy vòng, hối hận mà gào rú, a a a a!
Ngày mai Diệp Hiểu Hàng không có tiết, hôm nay cô ấy qua tìm cô, ngồi ở đầu giường liếc cô một cái: "Cậu mà còn đạp loạn nữa, cẩn thận tớ đá cậu xuống giường đấy!"
Đàm Duy bèn ngoan ngoãn lại, cuối cùng rên lên một tiếng: "Tớ chết mất thôi!"
"Lại là chuyện công việc à?"
"Không phải." Đàm Duy lắc đầu, thấy cô bạn đang làm đồ thủ công, có cuộn len, bản vẽ, kim móc. "Cậu đang làm gì vậy?"
"Tớ mua trên mạng mấy món thủ công giải tỏa căng thẳng ấy mà, làm cho cậu một con thỏ nhé, được không?" Diệp Hiểu Hàng hỏi cô.
"Cũng đáng yêu đấy." Đàm Duy gối đầu lên đùi cô bạn. "Dạo này cậu học hành áp lực lắm à? Nói đến giải tỏa căng thẳng, dùng "đồ chơi" tự làm mình vui vẻ một chút không phải tốt hơn sao?"
"Tớ móc mắt cậu bây giờ, dạo này cậu có chơi không?"
"Dạo này tớ chẳng có h*m m**n gì cả, một lòng một dạ lao vào công việc thôi." Đàm Duy ngáp một cái, chui vào trong chăn chuẩn bị ngủ.
Thật ra cũng không hoàn toàn như vậy, những tâm tư thầm kín của cô vẫn còn rất nhiều. Đàm Duy nghi ngờ có phải tình cảm của cô quá dạt dào không. Cô gặp Enzo cũng không nhiều, có lẽ chính vì có khoảng cách như thế nên cô mới có thể nảy sinh hảo cảm với anh thôi.
Ngày thường những đồng nghiệp làm cùng cô, đặc biệt là đồng nghiệp nam, lúc cô đang bận mà còn đến đùa giỡn, trong lòng Đàm Duy rất muốn tặng cho đối phương một chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng, lăn đi càng xa càng tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!