Chương 30: (Vô Đề)

Đàm Duy cảm thấy bản thân cô có chút điên rồi, lại dám mơ tưởng đến Enzo. Cô lấy đâu ra gan lớn vậy?

Nhưng đúng là cô đã dám.

Con người ta quả nhiên là no cơm ấm chén rồi sẽ nghĩ đến mấy chuyện vẩn vơ. Nhưng giai đoạn này công việc vẫn là quan trọng nhất, nghĩ đến Enzo cũng chẳng có tác dụng gì, anh cũng sẽ không ngủ với cô.

Lô hàng đầu tiên của Lục Quan Vụ đã được giao đến nơi. Anh ta nhắn tin WeChat cho Đàm Duy, còn hào phóng chụp mấy tấm ảnh nội thất câu lạc bộ, khoe với cô địa bàn riêng của mình. Bên trong cực kỳ lớn, vô cùng xa hoa.

Dù đã gặp qua rất nhiều người có tiền, nhưng trong lòng Đàm Duy vẫn muốn gào lên một tiếng: Anh ta đúng là đại gia!

Cô khen anh ta vài câu trên WeChat, trao đổi về thời gian giao lô hàng tiếp theo. Nhìn chung, Lục Quan Vụ khá hài lòng với sự phục vụ của Đàm Duy. Anh ta nói đùa rằng hôm nào có thời gian sẽ mời cô qua đó chơi.

Sự tin tưởng của nhiều khách hàng đối với nhân viên bán hàng chỉ có được sau khi đã chốt đơn, trước đó họ sẽ vô cùng phòng bị.

Nhưng lời này chỉ là khách sáo mà thôi. Đáng tiếc Đàm Duy lại không nhận ra, cô nói: "Lẽ ra tôi phải cảm ơn sự tin tưởng của anh mới đúng. Hay là hôm nào, tôi mời anh một bữa cơm, được không ạ?"

Lục Quan Vụ nhìn chằm chằm vào điện thoại mà vui vẻ, gần như muốn cười phá lên. Anh ta rất muốn trêu chọc cô gái này: "Được thôi, cô cứ định thời gian và nhà hàng, đến lúc đó báo tôi là được."

"Vâng ạ, cảm ơn anh!"

Đàm Duy tắt khung chat, bắt đầu tìm kiếm những nhà hàng có đặc sắc và cao cấp ở Bắc Kinh. Dù sao thì mời người có tiền ăn cơm, vẫn phải có phong cách một chút.

Sở dĩ cô muốn mời Lục Quan Vụ ăn cơm, một là vì cảm thấy trước khi chốt đơn, cô đã không làm tốt việc duy trì quan hệ khách hàng, đặc biệt là với khách VIP thế này; nhưng một phương diện quan trọng hơn là, cô đột nhiên phát hiện ra vị khách hàng Lục Quan Vụ này vẫn còn có thể tiếp tục khai thác.

Tiềm năng này lớn hơn nhiều so với khách vãng lai. Cô còn muốn kiếm thêm một khoản từ anh ta. Giờ đây, Đàm Duy đã hoàn toàn bị ám ảnh bởi việc tạo ra thành tích, cô mê muội như điếu đổ.

Bởi vì cô không muốn một lần nữa bị "lưu đày".

Đàm Duy xem trên mạng cả buổi, có những nơi điểm rất cao nhưng lại có bình luận nói chỉ được cái không gian đẹp chứ đồ ăn dở tệ. Xem hai tiếng đồng hồ đến hoa cả mắt. Vì cô phải tự bỏ tiền túi, lại là lần đầu tiên xây dựng quan hệ khách hàng, cô cũng không muốn tiêu tiền oan.

Thấy một mặt tiền cửa hàng trang trí rất quen mắt, cô nghĩ lại, chính là nhà hàng mà Enzo đã đưa cô đi ăn. Cô cảm thấy hương vị vẫn rất ổn, quan trọng là không gian cũng đẹp.

Cô gọi điện thoại đến hỏi, được báo là vừa hay có một khách hủy hẹn, thứ Sáu tuần sau có chỗ trống có thể giữ lại cho cô. Thế là Đàm Duy nhanh chóng đặt chỗ.

Cô gửi địa chỉ và thời gian cho Lục Quan Vụ, không nói nhiều thêm, rồi yên tâm đi ngủ.

——-

Đến thứ Sáu, theo giờ hẹn với Lục Quan Vụ, hai người cùng nhau bước vào nhà hàng. Vẫn là con đường nhỏ mờ ảo đó. Phục vụ nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi, nụ cười bất giác cũng trở nên mờ ám.

Đàm Duy mơ hồ nhận ra, quyết định mời ăn cơm này của mình có lẽ là một sai lầm.

"Ha ha, nhà hàng này có không khí thật đấy, hy vọng đồ ăn sẽ hợp khẩu vị của anh." Cô cười gượng với người bên cạnh, lại bất giác xoa xoa tai mình.

Lục Quan Vụ không biểu cảm: "…Ừm."

"Trước đây anh đã đến đây chưa ạ? Thật ra chỗ này cũng khó đặt chỗ." Cô lại nói.

Vừa lúc phục vụ đưa họ đến chỗ ngồi. Lục Quan Vụ kéo ghế ra, vẫn một bộ dạng lười biếng. Anh ta liếc nhìn Đàm Duy đang căng cứng người, có chút không nhịn được nói: "Thôi được rồi, cô không cần phải giả vờ thoải mái nữa đâu."

"…À."

"Tôi biết những người hướng nội như cô hay ngại ngùng, bất đắc dĩ mới phải nói mấy câu vô nghĩa," Lục Quan Vụ lúc nào cũng có gì nói đó, chẳng hề bận tâm người đối diện có khó xử đến đâu, "Nhưng mà thật sự cô diễn không tốt chút nào, cô làm tôi cũng thấy ngại theo đấy."

"Vâng." Cô ngậm miệng lại.

Đàm Duy đặt set ăn. Khi phục vụ mang đồ ăn lên, cô cuối cùng cũng nhận ra điều không ổn. Thật ra mời khách hàng ăn cơm không nên chọn loại nhà hàng có không khí thế này, đặc biệt là với khách hàng khác giới.

Hơn nữa, mối quan hệ giữa nhân viên bán hàng và khách hàng… đương nhiên là có những người rất tốt. Ví dụ như có một nữ khách hàng nói rất thích Đàm Duy, mỗi lần đến sẽ gọi điện trước cho cô để xác nhận xem cô có ở cửa hàng không, còn mang cho cô một ly trà sữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!