Chương 24: (Vô Đề)

Sao anh đi đường mà chẳng có lấy một tiếng động nào vậy? Lại còn mặc một cây đồ đen, là một thương hiệu thời trang nam kinh điển, trông y như một tên sát thủ.

Đàm Duy thầm nghi ngờ, có khi nào ban ngày anh ở công ty ra lệnh, tối đến lại đi làm sát thủ không chừng ấy chứ.

Chu Giác cầm lấy chiếc laptop trên bàn lướt một lúc, màn hình chi chít những bảng biểu ghi lại lịch sử tiêu dùng của khách hàng. "Cô đang liên lạc với những khách hàng cũ không có hoạt động sao?"

Việc này không được sao?

Bị anh mắng nhiều quá, nên cứ mỗi lần đối diện nhau, Đàm Duy lại tự vấn liệu mình có làm sai điều gì không. Cô đành lí nhí trả lời: "Tôi chỉ

tận dụng thời gian rảnh để theo dõi thêm thôi, không hề làm ảnh hưởng đến công việc chính."

Chu Giác tiếp tục xem hồ sơ. Máy tính là đồ cá nhân của cô, camera bị dán che lại bằng sticker thần tượng, còn có cả một tấm lót bàn phím màu hồng.

"Công việc chính của cô đã làm tốt rồi sao?" Chu Giác hỏi vặn lại, "Khách hàng mới nào cô cũng nắm chắc trong tay rồi à?"

Đàm Duy cứng họng. Cô không hề cảm thấy mình làm sai, chỉ hận cái miệng này không đủ lanh lợ và quá mức vụng về.

Phải chi cô là Perla thì tốt biết mấy, đâu đến nỗi bị người ta cà khịa thế này.

Ngón tay Chu Giác lướt trên bàn phím, kéo xuống xem tiếp, phát hiện cô đã liên lạc với không ít người.

Một lúc sau, nghe thấy giọng cô có vẻ đã thông suốt, đang cố gắng tự bào chữa: "Khách hàng cũ cũng là khách hàng. Họ đã từng mua sắm tức là đã từng tin tưởng thương hiệu, chỉ là vì một lý do nào đó mà tạm ngưng một thời gian. Tỷ lệ khơi gợi lại nhu cầu của khách hàng cũ, chẳng lẽ không cao hơn việc tìm kiếm một khách hàng hoàn toàn mới

sao?"

"Dựa vào lý do nào?" "…"

Trời đất ơi, tôi mà biết thì tôi đã leo lên làm sếp tổng rồi, cần gì anh phải đứng đây dạy đời tôi, làm tôi sợ co rúm lại như con chim cút thế này?

Đàm Duy có chút bực bội, nhưng cũng chỉ dám ấm ức trong lòng. Chu Giác lại hỏi: "Cô dùng cái gì để níu kéo khách hàng?"

Đối mặt với sự chất vấn dồn dập, Đàm Duy chỉ muốn đảo mắt lên trời, nhưng cô không thể. Cô cúi đầu, lí nhí: "Sếp nói đi ạ."

"Tôi không biết." Chu Giác thẳng thừng, cuối cùng cũng đặt laptop xuống. "Tôi có nói việc khai thác những khách hàng này không phải là công việc chính đáng không?"

"…"

"Nếu năng lực phản ứng của cô chỉ đến thế này, phải nháp trong đầu đến tám trăm lần mới trả lời được một câu, thì khách hàng không tin tưởng cô cũng là điều dễ hiểu. Một nhân viên bán hàng chuyên nghiệp, có phong cách riêng của mình là rất quan trọng."

Đàm Duy không hiểu "phong cách cá nhân" là gì. Rốt cuộc cô hợp với phong cách nào chứ? Chẳng phải chỉ cần cố gắng phục vụ khách hàng thật tốt là được rồi sao?

"Tôi ở đây sẽ làm tốt công việc tiếp đón ạ."

"Cho tôi xem ghi chép tiếp khách hôm nay." Anh không đợi Đàm Duy đưa, tự mình thấy tập hồ sơ màu xanh trên bàn, có dán nhãn theo ngày, tự ý cầm lên xem.

Lần này cuối cùng cũng có những ghi chép trao đổi tỉ mỉ, nhu cầu, phán đoán sức mua; nhưng cũng có những dòng tương tự như: "Vị khách này không muốn nói chuyện nhiều, đi một vòng rồi vội vã rời đi.", "Chỉ muốn vào chụp ảnh check

-in thôi.", "Khách không mua gì nhưng lại xin túi giấy, bị từ chối thì lườm nguýt."

Cô như đang trút giận, cố ý để cho anh thấy.

Chu Giác không biết nói gì với cô cho phải. Anh không tham gia vào

quá trình bán hàng nên cũng không cần biết cô đã nói gì với khách. "Cô ở đây lâu nhất, hẳn là đã có thu hoạch gì đó. Viết một bản báo cáo phân tích số liệu bán lẻ, trước khi tan làm ngày mai gửi vào hòm thư của tôi."

"Vâng."

Chu Giác lại nhìn quanh góc làm việc nhỏ của cô. Trên bàn có một bình hoa thược dược đỏ rực, bình giữ nhiệt, nến thơm, trông cũng ra dáng phết. Anh đột nhiên hỏi cô một câu: "Cô có thấy công việc hiện tại của mình có ý nghĩa không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!