Chương 20: (Vô Đề)

Đàm Duy hạ cánh lúc 1 giờ sáng, ba mẹ cô đã đợi sẵn để đón cô. Mẹ vừa thấy mặt đã ôm chầm lấy cô: "Con gái mẹ sao lại gầy đi nhiều thế này, còn tiều tụy nữa chứ."

"Con tẩy trang trên máy bay mà mẹ." Đàm Duy giải thích, cô đi làm từ 8 giờ sáng đến giờ, mặt không nhợt nhạt như nến mới lạ.

"Thật thế sao?" Mẹ cô nâng mặt cô lên nhìn một lúc, ngày trước mặt bánh bao mũm mĩm, trông có phúc biết bao.

Vì chuyện trước đây nên Ba Đàm Duy vẫn luôn giận cô, lần này gặp mặt cũng không nói chuyện, chỉ lặng lẽ cầm hành lý của con gái rồi đi thẳng ra bãi đỗ xe.

Mẹ Đàm Duy lại véo véo má cô, lần nữa nhắc nhở: "Thật sự gầy rất nhiều rồi đó, không thể cứ thế này mãi được."

"Con biết rồi mà mẹ." Nhưng Đàm Duy vẫn thích vẻ ngoài góc cạnh rõ ràng của mình hơn.

Về nhà ngủ trên chiếc giường lớn thật thoải mái, cô ôm công chúa ngủ một mạch đến sáng, mặt trời lên cao chót vót, là có thể ăn món bánh trôi mà ông ngoại mua cho.

Đây mới đúng là đãi ngộ mà một cục cưng của cả nhà nên có chứ.

Năm nay, cô chuẩn bị quà cho gia đình, lợi dụng chiết khấu nhân viên để tiết kiệm chi phí, dù sao cô cũng mới bắt đầu kiếm tiền. Quà được đựng trong một chiếc hộp nhỏ, trông khá tằn tiện. Ba cô thậm chí còn chẳng buồn nhìn mà ném thẳng vào ngăn kéo, tỏ vẻ khinh thường ra mặt.

Gia đình vẫn còn nhiều bất mãn với quyết định của cô, vì vậy năm nay không khí không được vui vẻ cho lắm, có chút quỷ dị.

Một ngày sau Tết, cô nhận được điện thoại, Diệp Hiểu Hàng cũng cãi nhau với mẹ cô ấy, trong cơn tức giận đã kéo vali ra khỏi nhà.

Trời đã khuya, "Giờ tớ lái xe qua đón cậu, cậu cứ ở nhà tớ vài ngày, rồi chúng mình cùng về Bắc Kinh."

Cô cầm chìa khóa xe ra cửa, bị ba cô bắt gặp đúng lúc, lại bị mắng cho một trận: "Con gái nhà ai mà nửa đêm nửa hôm lại lái xe đi đâu?"

"Thế thì sao ạ?" Cô thậm chí còn chưa tẩy trang đã chạy ra ngoài. Ba cô giật lấy chìa khóa xe của cô: "Ba đưa con đi."

Tuy Diệp Hiểu Hàng là bạn cùng lớp cấp ba của Đàm Duy, nhưng gia đình Diệp Hiểu Hàng không ở địa phương mà ở một huyện cấp dưới, cô ấy thi đỗ lên đây.

Lái xe mất hơn một tiếng, khi đón được Diệp Hiểu Hàng thì trời đã

khuya lắm rồi, Đàm Duy đang ngủ gật lại bừng tỉnh: "Tiểu Hàng!" Cô

hào hứng reo tên bạn.

"Chào chú ạ!" Diệp Hiểu Hàng không ngờ ba Đàm Duy cũng đến. "Có lạnh không cháu, chú bật điều hòa ấm lên nhé?"

"Dạ, cháu cảm ơn chú ạ." Diệp Hiểu Hàng lè lưỡi, ngượng ngùng lắm, đúng là làm lớn chuyện quá.

Trên đường đi ngang qua một khu dừng chân, có một cửa hàng KFC, Đàm Duy nói đói bụng. Ba cô tạt vào đỗ xe, ném điện thoại vào lòng cô: "Mua nhiều vào, Tiểu Hàng chắc cũng đói rồi."

Diệp Hiểu Hàng ngại ngùng khi ở riêng với người lớn, kéo tay Đàm Duy cùng đi xuống: "Đi thôi, đi cùng đi."

Buổi tối ở khu dịch vụ chủ yếu dừng chân là các tài xế xe tải, đa số là nam giới. Đàm Duy chạy đến quầy gọi món, Diệp Hiểu Hàng ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, nhìn thấy ba Đàm Duy bước xuống xe.

Trời quá lạnh, ông vừa giậm chân hút thuốc, thở ra khói trắng, vừa ngó quanh vào trong cửa hàng để ý hai cô gái. Nhưng Đàm Duy lại không hề nhận ra sự tinh tế của ba mình.

Tối nay cô ấy cãi nhau với mẹ, mẹ cô ấy đuổi cô ấy ra khỏi nhà, Diệp Hiểu Hàng không biết đi đâu, gọi điện cho ba cô ấy nhưng ba cô ấy nói đừng làm phiền.

Cô ấy xách theo hành lý, cô độc đợi ở cửa hàng tiện lợi đến tận bây giờ, lạnh đến nỗi ngón chân tê dại.

Đột nhiên, trong lòng Diệp Hiểu Hàng nảy sinh ghen tị. Con người rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể nhận được tình yêu đây?

Chỉ thoáng chốc, Đàm Duy đã bưng cà phê đi về phía cô ấy, chiếc cốc giấy dán vào mặt cô ấy, ấm áp, cô ấy đối diện với nụ cười quan tâm của Đàm Duy: "Tiểu Hàng! Cậu đang nhìn gì thế?"

Lòng ghen tị bí ẩn dưới đáy lòng Diệp Hiểu Hàng lại tan biến.

——-

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!