Hôm sau, Lục Văn Tâm chỉ trả lời Đàm Duy vài chữ. Cô ta nói được, có thời gian sẽ đến.
Thời gian tiếp theo, Đàm Duy có chút mệt mỏi, bởi vì sắp đến Tết Âm lịch, lượng khách trong cửa hàng tăng lên.
Cô mỉm cười cúi người tiễn một vị khách chỉ đi dạo, rồi thấy Cloe đang quỳ một gối trên thảm, giới thiệu một chiếc rương da in họa tiết monogram cổ điển, động tác dịu dàng thành thạo, rất nhanh khách hàng chốt đơn.
Lát sau, lại đến lượt cô đứng ca. Cloe liếc nhìn khách vừa bước chân vào cửa, quét mắt từ trên xuống dưới một giây, rồi chọc vào vai Đàm Duy: "Em lên đi."
"Không phải đến lượt chị sao?" "Nhường cơ hội cho em đó"
Cô ta chuyển sang hình tượng hiến dâng vô tư từ bao giờ vậy? Đàm Duy không suy nghĩ nhiều cô rất nhanh đi qua chào hỏi khách hàng. Đó là hai quý cô trẻ tuổi ăn mặc thời thượng, nhưng toàn bộ quá trình họ chỉ chuyên tâm vào việc thay đổi góc độ để chụp ảnh, khiến Đàm Duy có chút bất lực.
Perla đi ngang qua đột nhiên gọi cô một tiếng: "Vivi có thời gian không? Cửa hàng trưởng tìm em kìa."
"Em đang bận ở đây." Đàm Duy cảm thấy Perla có chút kỳ quái, sao lại gọi cô lúc này.
"Vậy được rồi."
Khách hàng nhận ra ánh mắt nghi ngờ của cô, rất nhạy cảm hỏi: "Không được chụp ảnh sao?"
Theo nguyên tắc, quy định của công ty là không được chụp ảnh, nhưng thực tế rất khó tránh khỏi, hơn nữa việc giải thích với khách hàng cũng dễ gây ra tranh chấp, cho nên quy định cứng nhắc này mọi người đều không chấp hành nghiêm ngặt.
Đàm Duy nói: "Chị muốn gửi cho bạn bè tham khảo ý kiến ạ? Được chứ ạ."
Tiếp đãi nhóm khách này, Đàm Duy tốn gần hai tiếng đồng hồ, nhưng cuối cùng họ chẳng mua gì, thậm chí phương thức liên lạc cũng không để lại, cuối cùng còn khó hiểu chê bai một phen rồi bỏ đi.
Tính chất công việc đòi hỏi phải trân trọng mỗi một khách hàng vãng lai, cung cấp cho khách hàng giá trị về mặt cảm xúc, nhưng quá trình cho đi liên tục cũng rất tiêu hao bản thân. Đàm Duy có chút mệt mỏi trở vào trong, sắc mặt cũng có chút uể oải.
Cô thấy Cloe mặt mày hớn hở. Trong lúc Đàm Duy tiếp nhóm khách kia, cô ta đã tiếp được mấy nhóm khác, chắc hẳn là thu hoạch bội thu.
Đàm Duy ngồi xuống uống nước.
Perla lấy đi cốc nước của cô, "Em còn uống nước nổi à." "Vậy em nên làm gì?" Đàm Duy rất vô tội.
Perla nói Đàm Duy lại ngốc nữa rồi, "Chị dám cá hai cô gái vừa rồi, em có tiếp đãi họ mười tiếng đồng hồ, thì họ vẫn sẽ chẳng mua gì đâu."
"Tại sao ạ?"
"Không phải khách hàng mục tiêu." Perla lắc đầu, chắc chắn nói: "Chụp ảnh về để tìm hàng nhái thôi."
Thật ra, Đàm Duy không nhìn ra, chỉ cảm thấy trong quá trình tiếp xúc, họ không giống như đang đi dạo cho vui, cũng có vẻ nghiêm túc tìm hiểu.
Perla: "Em nghĩ Cloe tốt bụng nhường khách hàng cho em à?" Đó là vì ngay từ lúc họ vừa vào cửa Cloe đã nhìn ra, không muốn lãng phí thời gian của mình.
Một nhân viên bán hàng có kinh nghiệm, về cơ bản có thể trong vòng mười phút, qua vài câu đối thoại đã phán đoán được người này có phải khách hàng mục tiêu hay không, trong vòng nửa tiếng là có thể nhìn ra hôm đó có chốt được đơn hay không.
Vậy thì có lúc nào người bán sẽ nhìn lầm không?
Ví dụ như một khách ăn mặc giản dị, dung mạo bình thường, bước vào cửa hàng không được nhân viên tiếp đãi nghiêm túc, kết quả quẹt thẻ một cái tiêu hết mấy chục đến cả trăm vạn, vả thẳng vào mặt nhân viên bán hàng.
Có, nhưng xác suất rất thấp. Đó chỉ là những mẩu chuyện sảng văn mà thôi.
Rất nhiều hành vi mà người ngoài ngành xem ra không hợp lý, đều có nguyên nhân tồn tại của nó.
Lần đầu tiên Đàm Duy nghe loại luận điệu "đại nghịch bất đạo" này,
"Trong sổ tay công việc nói, phải đối xử nghiêm túc với mỗi một khách hàng, còn được đưa vào bài kiểm tra nữa."
"Em làm bán hàng, đầu óc phải linh hoạt." Làm kinh doanh tất nhiên phải học được cách nắm cái lớn bỏ cái nhỏ, nắm lấy 90% khách hàng chắc chắn, từ bỏ 10% không chắc chắn. Nếu không thì một đơn cũng chẳng thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!