Chương 15: (Vô Đề)

Câu nói "làm công cho trợ lý cửa hàng" của Đàm Duy, một lời thành sấm.

Tuy Cloe là cố vấn bán hàng kỳ cựu được điều đến, nhưng cô ta không hề có bất kỳ nguồn khách hàng tích lũy nào tại cửa hàng này, nghiệp vụ cửa hàng cũng không quen thuộc, chẳng giúp ích được gì cho Đàm Duy.

Thế nhưng hơn một tháng tiếp theo, doanh số của Đàm Duy vẫn luôn được ghi vào tài khoản của Cloe, quả thực cô vô cùng ấm ức.

Cứ như vậy cho đến Giáng Sinh và Tết Dương lịch năm đó.

Bận rộn xong đợt Tết Dương lịch, Perla chuẩn bị ra nước ngoài xem show thời trang. Đàm Duy vừa hưng phấn vừa ngạc nhiên: "Oa, nhân

viên bình thường cũng có cơ hội này sao?" Cô cứ tưởng chỉ có quản lý cấp cao mới được đi.

"Oa." Perla nhại lại giọng cô, sờ sờ khuôn mặt hồng hào của cô, "Em nghĩ người đang đứng trước mặt em là ai, tại sao lại dám đối đầu với Wendy?"

"Chị có thể mua đồ giúp em không?"

"Chị biết ngay em chỉ có chút tâm tư đó thôi."

Đàm Duy thì lại không thuận lợi như vậy. Ba mẹ biết chuyện cô tự ý đổi việc, không ngoài dự đoán mà bùng nổ một trận mâu thuẫn gia đình.

Cô hẹn bạn bè đến nhà ăn cơm tâm sự.

Perla liên tục đăng bài lên story trong hai ngày, Đàm Duy lần nào lướt cũng thấy, và lần nào cũng không nhịn được mà xem. Họ đi xem show, tham gia tiệc tối, toàn là dàn sao nổi tiếng.

Cô còn thấy Enzo trong một bức ảnh chụp chung, anh đẹp trai đến mức như không cùng một tầng lớp với những người khác.

Đàm Duy bấm like rồi thoát khỏi story, yên lặng nấu ăn trong bếp. Những lúc làm việc một mình, cô thường vui vẻ hơn một chút, bởi vì đây là việc cô giỏi, và có thể thấy hiệu quả ngay lập tức, mang lại cho cô sự khẳng định rõ ràng hơn.

Không giống như công việc, phải gượng cười phục vụ khách hàng, còn bị cấp trên đè nén.

Diệp Hiểu Hàng nếm món cá hấp, Đàm Duy hỏi: "Ngon không?" "Càng ngày càng tuyệt."

Đàm Duy nghiêng đầu: "Ông chủ làm thêm của tớ tật xấu nhiều như vậy mà vẫn chưa sa thải tớ, đó chính là minh chứng cho thực lực."

"…" Diệp Hiểu Hàng không biết trả lời thế nào, "Tuần này cậu không làm thêm à?"

"Ông chủ đi công tác, liên tục hai tuần không cần đến." Đàm Duy thầm nghĩ người đó thật bận rộn, mỗi tuần chỉ ăn cơm ở nhà hai bữa, còn thường xuyên xin nghỉ.

Ngôi nhà của anh ta được bài trí đẹp và cao cấp như vậy, thật quá lãng phí.

Tầm nhìn của Đàm Duy vẫn chưa thể lý giải được người có tiền.

Ba người ngồi quây quần bên nhau, thiếu mất Đông Ca, nhưng các cô đã quen. Lúc ăn cơm, Đàm Duy nhận được tin nhắn WeChat của Cloe, hỏi tại sao đơn hàng chốt hôm qua lại không nhập vào hệ thống của chị ta.

Đàm Duy trả lời: "Tài khoản cá nhân của em đã được mở rồi, đang trong giai đoạn thử nghiệm, mai đi làm em sẽ nhập."

Cloe nói: "Chị thấy rồi, nên tiện tay nhập luôn rồi."

Đàm Duy rất muốn nói một câu "sao chị lại như vậy", cô biết đối phương cố ý, trong lòng có chút tức giận, nhưng vẫn giữ giọng điệu hòa hoãn: "Cloe, đây là đơn hàng cá nhân của em. Bắt đầu từ Tết Dương lịch, em có thể tự làm chủ doanh số của mình."

Cloe tỏ ra không quan tâm: "Ồ, xin lỗi nhé, chị quên mất."

Đàm Duy không nói gì thêm, ném điện thoại lên sofa.

Cố Văn chuẩn bị thiệp chúc mừng để mọi người viết, treo lên cây thông Noel trong phòng khách vẫn chưa dọn đi. "Tiểu Hàng, cậu có nguyện vọng gì cho năm mới không?"

Diệp Hiểu Hàng cầm tấm thiệp rất lâu, nói: "Không có." "Thôi đi, ít nhất cũng phải là phát tài chứ?"

"Tớ cảm thấy lớn lên đã là tốt lắm rồi, có thể đến được Bắc Kinh, kết giao với những người bạn cùng chí hướng, ăn những món mình thích. Tớ không phải là người tham lam." Cuộc sống hiện tại của cô ấy, so với lúc nhỏ đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!