Chương 142: Ngoại truyện 11: Con đường tự do

Một tháng trước ngày dự sinh của Cố Ngâm, Chu Tông đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, chỉ chờ đứa bé chào đời.

Trước khi sinh, cô vẫn duy trì vóc dáng gầy nhỏ, mặc dù mẹ Chu và các họ hàng khác luôn thúc giục cô ăn nhiều hơn, để đứa bé trong bụng có đủ dinh dưỡng.

Áp lực tâm lý như vậy không đáng sợ, có thể không để trong lòng nhưng

vào cuối thai kỳ, t* c*ng giãn nở gấp 20 lần, chèn ép các cơ quan khác trong cơ thể cô, đặc biệt là gây ra gánh nặng rất lớn cho tim của cô.

Cố Ngâm không thể ngủ ngon, mọi nơi trên cơ thể sưng tấy đau nhức, đau đến mức nửa đêm cô tỉnh dậy lại khóc. Cô là một người mạnh mẽ,

thà để người khác thấy tính khí xấu của mình, chứ không muốn bộc lộ sự yếu đuối.

Chu Tông cũng nhanh chóng tỉnh lại, anh bế cô lên, lồng ngực anh từ phía sau áp sát vào lưng cô.

Cố Ngâm xì mũi, lau nước mắt, tức giận nói: "Tôi cảm thấy mình sắp chết rồi."

"Sẽ không đâu." Chu Tông nói.

"Nhưng tại sao lại khó chịu như vậy?" Cố Ngâm không thể ngừng khóc, cô cần phải thừa nhận mình là một người yếu đuối, "Tại sao sinh con lại

khó chịu như vậy?"

Chu Tông sờ mặt cô, đã ướt đẫm vì khóc, "Chỉ một đứa này thôi, sau này chúng ta không sinh nữa."

Dù anh không nói, sau này Cố Ngâm cũng sẽ không mang thai nữa. Cô

tức giận trút giận, cắn một phát vào mu bàn tay anh, cô nói: "Tôi nói cho anh biết, nếu lần này tôi không qua khỏi, xuống dưới địa phủ mà thấy

anh cưới người khác, gia đình hòa thuận ấm êm, tôi có làm ma cũng không tha cho anh."

"Không được nói bậy."

"Tôi nói thật, anh đừng nghĩ tôi đang đùa." Cố Ngâm rất nghiêm túc, "Nếu tôi chết, anh cũng đừng hòng sống yên."

Chu Tông dở khóc dở cười, từ khi kết hôn đến nay, mọi biểu hiện của cô đều cho thấy — cô vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành về mặt tâm trí.

"Lùi một vạn bước mà nói, nếu em có chuyện gì, tôi sẽ không sống một mình, sẽ đi cùng em, nói như vậy được chưa?"

Cố Ngâm không nói gì nữa, từ trong lòng anh đứng dậy khoác một chiếc

áo. Họ xuống vườn hoa dưới lầu đi dạo, trên đầu là ánh trăng sáng vằng vặc, trong veo chiếu xuống.

Cô đi dưới gốc cây cổ thụ đó, qua khe hở nhìn vầng trăng lốm đốm, đột nhiên ngâm một câu: "Trăng trên biển là trăng trên trời, người trước mắt

là người trong lòng."

Chu Tông cười cô: "Ở đâu có trăng trên biển?"

"Tôi chỉ đột nhiên nhớ đến Trương Ái Linh, sến súa một chút, anh có ý

kiến à?" Cố Ngâm liếc anh một cái đầy khinh bỉ: "Anh không phải là người trong lòng tôi."

Chu Tông không phản bác cũng không đáp lời.

Cố Ngâm đi mỏi chân thì ngồi xuống ghế mây, "Thôi bỏ đi, tôi không yêu cầu anh chung thủy nữa, chỉ cần anh đối xử tốt với con là được."

"Tôi còn không phải là người trong lòng em, chung thủy vì em làm gì?" Chu Tông nhìn thẳng vào mắt cô.

"Tôi cũng không thèm." Cố Ngâm không quan tâm mà hừ lạnh, cô dịu dàng v**t v* bụng mình, tiểu quỷ bên trong luôn rất hoạt bát đá người, thuộc tuổi lừa à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!