Chương 139: Ngoại truyện 8: Trái ngọt ngoài ý muốn (Ba mẹ Chu)

Một tháng sau khi chuyện đó xảy ra, Cố Ngâm mơ hồ nhận ra có điều không ổn.

Nguyên nhân là buổi sáng thức dậy đánh răng, đầu bàn chải vừa đưa vào miệng đã bắt đầu nôn khan, bữa sáng cũng không ăn được bao nhiêu.

Sau đó lên xe ra ngoài cô lại muốn nôn.

"Ọe, ọe, ọe…" Cô ngửi thấy mùi da thật trong xe, vịn vào cửa xe cúi người nôn ra nước chua xuống đất.

Tài xế lúng túng bước xuống, "Cô Cố, cô không sao chứ ạ?"

"Không sao!" Cố Ngâm xua tay, rồi lại tiếp tục: "Ọe, ọe, ọe…"

Cô nghi ngờ mình ăn nhầm thứ gì đó nên không để tâm, nhưng khi nhận ra kinh nguyệt mãi không tới, cô mới có chút hoảng loạn.

Theo lý mà nói, cô không nên hoảng hốt vì chuyện này, bởi vì cô vốn dĩ không có đời sống t*nh d*c.

Cũng không đúng, có một lần như vậy.

Cố Ngâm vẫn chưa phóng khoáng đến mức có thể xem nhẹ chuyện này.

Trong thời đại mà que thử thai còn chưa phổ biến ở đại lục, cô đương nhiên cũng không dám một mình đến bệnh viện, sợ bị coi là người phụ nữ không đứng đắn. Cứ thế cô thấp thỏm lo âu sống qua hai ngày.

Cuối cùng vào tối thứ Sáu, cô đã đến cái "nhà" đó.

Người giúp việc mở cửa cho cô, vừa bất ngờ vừa mừng rỡ gọi một tiếng: "Cô chủ, cô về rồi ạ?"

Cố Ngâm quấn khăn che kín mặt, giọng bí hiểm hỏi một câu: "Chu Tông đâu?"

Người giúp việc nói: "Ông chủ chưa về ạ, cô có muốn dùng bữa tối bây giờ không ạ?"

"Không!" Cố Ngâm lại xua tay từ chối. Hai ngày nay cô bị phản ứng thai nghén hành hạ đến chết đi sống lại, ngay cả sức lực để xã giao thêm một câu với người khác cũng không có. Cô thay dép lê rồi đi thẳng lên lầu.

"Ọe…" Cô vừa cử động lại muốn nôn, đành phải tìm đại một phòng để nằm nghỉ. Ôi trời, thật là hành hạ người ta.

Có lẽ là nghe thấy tiếng xe hơi dưới lầu, Cố Ngâm bỗng nhiên tỉnh lại vào một khoảnh khắc nào đó, lẹp xẹp dép lê đi xuống.

Biệt thự rộng lớn sáng trưng ánh đèn, chỉ có một người đàn ông đang dùng bữa.

Cố Ngâm định xông lên thú nhận thẳng với anh, nhưng đi được nửa

đường lại dừng lại. Cô ngồi xuống bậc thang, qua khe hở của lan can lén lút quan sát anh.

Người đàn ông tướng mạo tuấn tú, khí chất bất phàm, nhưng lại không

giống người tốt. Cố Ngâm có chút đau lòng, vì nhận ra người đàn ông lớn tuổi này lại chính là chồng mình, quả thật khiến người ta tuyệt vọng.

Nếu con của cô mà giống anh thì phải làm sao?

Cô lại tiếp tục lén nhìn anh một lúc, cô phát hiện động tác ăn uống của anh, nhịp điệu chậm rãi, phong thái cứng nhắc, giống như gấu koala nhai lá cây…

Chu Tông sớm đã để ý thấy đôi mắt ranh mãnh ẩn sau cầu thang, một

con thỏ nhỏ đang sốt ruột. Anh khinh miệt cười cười, "Em tìm tôi có việc à?"

Cố Ngâm từ cầu thang bước ra, cố ý nói lớn tiếng để lấy can đảm: "Đương nhiên, tôi có chuyện muốn nói với anh."

"Chuyện gì?"

Người giúp việc đến dọn bát đũa, Cố Ngâm mấp máy môi rồi lại ngậm lại. Đợi người đi rồi mới nói: "Tôi có thai rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!