Đàm Duy đứng trên thang cuốn vẫn luôn hướng về phía trước, nhìn thấy bóng dáng Chu Giác đứng trong cửa hàng, khoảng cách ngày một xa, bóng hình cũng ngày một nhỏ lại.
Nhưng cô vẫn cảm thấy anh là một tảng băng sơn cao không thể với tới, vì thế cô quay đầu đi không nhìn nữa.
Mỗi tháng Chu Giác sẽ đi tuần tra cửa hàng, lúc đó anh sẽ tiện thể dạo một vòng trung tâm thương mại, đóng vai khách hàng bí ẩn để trải nghiệm quy trình bán hàng và không khí bán hàng của các thương hiệu đối thủ.
Anh điểm danh món hàng hot nhất, cửa hàng chắc chắn không có sẵn, nhưng nhân viên bán hàng cũng không trơ mắt nhìn khách tự bỏ đi.
Ánh mắt cô nhân viên nhanh chóng quét từ trên xuống dưới, chắt lọc những thông tin quan trọng: Khách nam, đi một mình, gu thẩm mỹ không tầm thường.
Thế là cô ta đề cử cho anh những bộ trang phục và phụ kiện cao cấp nhất trong cửa hàng, bởi vì tỷ lệ hoa hồng của chúng là cao nhất. Ngược lại, những chiếc túi kinh điển bán chạy nhất thì tiền hoa hồng chỉ có vài đồng. Cho nên dù khách có hỏi, nhân viên cũng không mấy nhiệt tình bán.
Giới bán hàng xa xỉ có một bộ quy tắc của riêng mình. Gặp khách nam thì phải chèo kéo những món có giá trị cao, nếu khách nam đi cùng bạn gái thì càng phải đẩy hàng đắt tiền, bất kể là người yêu hay vợ, đàn ông sẽ vì sĩ diện mà chi tiền.
Chu Giác biết cô ta nghĩ gì, nhưng cũng không ngại chi tiền.
Anh chọn một bộ đồ ăn, nhân viên bán hàng thấy anh quyết định nhanh gọn, lại rèn sắt khi còn nóng mà giới thiệu thêm một chiếc áo hoodie phiên bản kết hợp mãi không bán được. Chu Giác thầm bật cười, sản phẩm xấu thì anh đã thấy không ít, nhưng xấu đến mức độc lạ thế này thì đúng là hiếm thấy, anh bèn bảo gói lại cùng nhau.
Chu Giác quẹt thẻ, add WeChat của nhân viên bán hàng, dặn cô ta chia đồ gửi đến hai địa chỉ khác nhau. Cuối cùng, cô nhân viên tươi cười rạng rỡ tiễn anh ra cửa, cô ta thích nhất là những vị khách như anh.
Đàm Duy trải qua một tuần thích ứng, mỗi ngày trước khi tan làm cô sẽ nhận bài kiểm tra của Tina, cường độ học tập không khác gì tuần thi cử, cuối cùng cũng lê lết được đến thứ Sáu.
Trần Cẩn nhắn WeChat báo với cô rằng chủ nhà cuối tuần này đi công tác, không cần cô đến nấu cơm.
Đàm Duy thầm mừng trong lòng, bàn bạc với hội bạn xong cô lập tức mua vé tàu cao tốc tối hôm đó đến Thẩm Dương thăm Đông Ca.
Đông Ca trông rất giống ba cô, cao ráo, tính tình cũng xuề xòa. Cả nhà cậu ấy rất nhiệt tình, nửa đêm 12 giờ mà mẹ Đông Ca vẫn làm một bàn lớn đồ ăn cho các cô, còn dọn phòng mình ra cho các cô ở, hai vợ chồng khoác áo khoác đi ra ngoài.
Đàm Duy bị sự nhiệt tình này làm cho kinh ngạc, "Ba mẹ cậu nhường phòng ngủ chính cho bọn tớ, vậy họ ở đâu?"
Đông Ca nói: "Họ sang nhà dì hai của tớ rồi, đừng bận tâm, mau lên giường họp hội chị em đi." Nói rồi liền đẩy Đàm Duy vừa tắm rửa xong vào phòng.
Cuối tuần này là sinh nhật Đàm Duy, mọi người hỏi cô muốn tổ chức thế nào.
Đàm Duy thật sự không có ý tưởng gì, từ khi ra ngoài học mấy năm nay, cô cũng dần xem nhẹ cảm giác nghi lễ, chỉ cần ăn một bữa cơm đơn giản với bạn bè là được.
Đông Ca vỗ ngực, "Cứ để tớ lo."
"Đừng nói cho ba mẹ cậu biết nhé." Đàm Duy vẫn rất sợ làm phiền người khác.
"Yên tâm, không nói đâu."
Bốn người đã lâu không gặp, rõ ràng ngày nào cũng trò chuyện trong nhóm chat, nhưng khi tụ lại với nhau vẫn có chuyện nói không hết.
Chiều hôm sau, Đông Ca lái chiếc xe cũ của ba mình chở ba cô gái đến một trung tâm tắm hơi. Đông Bắc có văn hóa tắm công cộng lâu đời, cũng là nơi mà mọi người đều thích đến.
Trung tâm tắm hơi được trang hoàng lộng lẫy, nhân viên lễ tân đứng ở cửa cũng rất ra dáng.
Mắt Cố Văn sáng lên: "Có gọi trai phục vụ được không?" "Cậu mở to mắt ra mà xem, đây không phải hộp đêm."
Đàm Duy cầm điện thoại tra cứu: "Tiêu chuẩn định tội cho hành vi m** d*m nữ."
Diệp Hiểu Hàng đưa thẻ tủ cho các cô, ánh mắt mờ ám nói: "Lát nữa chúng ta sắp được diện kiến việc "tr*n tr**" với nhau rồi."
Lần đầu tiên Đàm Duy biết đến nhà tắm công cộng là năm cô mới đến Bắc Kinh. Trong phòng tắm công cộng mờ mịt hơi nước, toàn một màu trắng bóng, hệt như một nồi bánh trôi nước.
Đàm Duy quấn khăn tắm che trên che dưới, Diệp Hiểu Hàng cũng ngại ngùng xoắn xuýt y hệt, Cố Văn chỉ biết trợn mắt nhìn hai người. Khi người miền Nam và người miền Bắc sống cùng nhau, người bị đồng hóa luôn là người miền Nam, bất kể là giọng nói hay thói quen sinh hoạt.
Chẳng bao lâu sau, Đàm Duy đã có thể cùng bạn cùng phòng ở trần ăn cam trong nhà tắm, bị dì nhân viên nhà tắm lật qua lật lại kỳ cọ cũng không biến sắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!