Nói xong chuyện lớn về sự sống chết, Hoắc Văn Hứa bỏ vali vào sau cốp, dẫn Tô Hoài đi làm chứng minh thư.
Lúc chụp hình làm chứng minh thư, Tô Hoài có chút lo lắng, cột mái tóc dài lên, để lộ ngũ quan, các bạn học đều nói hình trên chứng minh thư là xấu nhất.
Hoắc Văn Hứa và Viên Phong đợi ở ngoài phòng khách, Tô Hoài lặng lẽ nhìn anh, Hoắc Văn Hứa nghiêng tầm mắt, làm động tác ok với cô, Tô Hoài hốt hoảng thu lại ánh mắt, nhân viên công tác bấm chuột, Tô Hoài trong hình mím môi thật chặt, nhưng trong mắt chứa đầy vầng sáng của mùa hè.
Ra khỏi Cục Cảnh sát, Tô Hoài nói với Hoắc Văn Hứa và Viên Phong: "Tôi mời các anh ăn cơm, được không?"
"Em mời bọn tôi?" Viên Phong cười, "Thế nào thì cũng không tới lượt em mời, ở đây không phải đã có..." Viên Phong nhướng mày với Hoắc Văn Hứa, Hoắc Văn Hứa híp mắt, Viên Phong cười, "Không phải là có tôi à, vừa mới được phát tiền lương, mời các em ăn cơm."
"Vậy đi thôi." Hoắc Văn Hứa bước đi.
"Ôi, thiếu gia, mặc dù là tôi mời, nhưng cậu cũng không thể bẫy tôi đâu, những chỗ bình thường cậu đi thì tôi không đi nổi đâu."
Tô Hoài cúi đầu đi phía sau hai người, có chút tủi thân, cô thật sự rất muốn mời bọn họ ăn cơm.
Trừ cách này, cô tạm thời chưa có bất cứ phương thức nào có thể báo đáp bọn họ.
Viên Phong nhìn bộ dáng của Hoắc Văn Hứa giống như muốn bẫy anh ấy, nhưng Hoắc Văn Hứa lại chính nhân quân tử khiến cho người ta thiếu chút nữa rớt cả hàm.
"Chỉ đến chỗ này ăn?" Viên Phong nhìn ngõ Trạng Nguyên được học sinh Nhất Trung và Thịnh Hoa gọi là "con đường top 1 bán đồ ăn vặt", "Không cần giản dị như vậy đâu."
Hoắc Văn Hứa hất cằm với Tô Hoài: "Đi, dẫn em đi ăn ngon."
Ngõ Trạng Nguyên ở chính giữa Nhất Trung và Thịnh Hoa, con đường này cơ bản đều là phục vụ học sinh, là thế giới của nhà sách, cửa hàng văn phòng phẩm, quán ăn nhỏ và cửa hàng trà sữa.
Mặc dù thời điểm này đang là nghỉ hè, nhưng nhà dân ở gần đây không ít, cộng thêm có không ít học sinh đi học thêm, cho nên các cửa hàng bán thức ăn trên đường đều mở.
Hoắc Văn Hứa dẫn hai người đi vào một quán mì sợi.
"Ui, đây không phải là bạn học Hoắc à, Minh Huy, bạn con đến này." Ông chủ quán mì nhìn phía sau kêu một tiếng, sau đó một chàng trai mặc quần đùi mang dép lê đi từ sau bếp ra, "Anh Hoắc? Sao cậu lại đến đây?"
"Hi, anh Phong." Hòa Minh Huy hất cằm với Viên Phong, rõ ràng là rất thân quen.
Viên Phong cũng lên tiếng chào hỏi anh ấy, sau đó tự tìm một chỗ ngồi xuống: "Ăn mì sợi cũng được, giá rẻ, nói không chừng còn không cần tôi trả tiền."
"Mì sợi chú làm ăn rất ngon, trước khi đi lại muốn đến ăn một lần nữa." Hoắc Văn Hứa nói.
"Vẫn là bạn học Hoắc có con mắt tinh tường." Ba của Hòa Minh Huy cho Hoắc Văn Hứa một cái like, "Không giống tên nhóc thối này chê mì chú làm khó ăn."
"Đánh một trận là ngoan thôi ạ." Hoắc Văn Hứa nói.
Tô Hoài nghe thấy như vậy thì mở to hai mắt, lời này cũng có thể nói sao?
"Cậu ngồi chờ giúp tôi đi, bớt châm ngòi ly gián lại." Hòa Minh Huy trừng anh, "Cậu là xấu xa nhất, luôn muốn ba tôi lấy chổi đuổi tôi hai con phố đúng không?"
Hoắc Văn Hứa khẽ cười một tiếng, vẫy tay với Tô Hoài: "Ngồi đi."
Hoắc Văn Hứa kéo ghế ra hiệu cho Tô Hoài, chờ Tô Hoài ngồi xuống, bản thân cũng ngồi xuống ghế bên cạnh cô.
Ba Hòa Minh Huy đá Hòa Minh Huy một cái rồi cười nói: "Muốn ăn gì, chú làm cho các con."
"Có kiêng món gì không?" Hoắc Văn Hứa hỏi Tô Hoài.
Tô Hoài vội lắc đầu.
Hoắc Văn Hứa gọi ba tô mì thịt bò và mấy đĩa rau trộn nhỏ, lúc gọi đồ uống, hơi nhíu mày: "Có phải con gái các em đều muốn uống trà sữa không?"
"Không cần, không cần." Tô Hoài vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Tôi uống nước là được, không, nước cũng không cần."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!