Về đến nhà, Tô Hoài rốt cuộc không kìm được nước mắt, có tủi thân có quẫn bách có hoang mang.
Giống như trong một chốc cô mất đi tất cả mục tiêu, thậm chí không biết bản thân phải làm gì.
Trước khi gặp Hoắc Văn Hứa, mục tiêu của cô là phải làm thế nào để thoát khỏi nhà chú, sau khi gặp Hoắc Văn Hứa, mục tiêu của cô trừ còn sống ra thì dường như đã trở thành làm thế nào để có thể sánh vai với Hoắc Văn Hứa.
Nhưng hiện tại, hình như mục tiêu này không thực hiện được nữa.
Tô Hoài rất buồn, buồn đến mức cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn khóc.
Tô Hoài ngồi trên ghế sô pha lặng lẽ khóc, cuối cùng vì uất ức mà khóc thành tiếng.
Cũng không biết đã khóc bao lâu, âm nhạc trong quảng trường của tiểu khu đã tắt, tiếng cười huyên náo của trẻ con cũng không còn, cả tiểu khu đi vào thời gian ngủ ban đêm.
Tô Hoài khóc đến khi miệng lưỡi khô khốc, cầm một ly nước lạnh uống hết một hơi, sau đó đứng dậy đi rửa mặt.
Nhìn hốc mắt sưng đỏ của mình trong gương, đại não bị lạnh lẽo mới từ từ bắt đầu vận hành.
Thật ra cô không tỏ tình, Hoắc Văn Hứa cũng không từ chối.
Phản ứng của bản thân thật sự có hơi quá.
Mặc dù cô phải nhận thức rõ thực tế, đó chính là Hoắc Văn Hứa quả thật không có cảm giác với cô, nhưng trước chuyện ngày hôm nay, cô cũng không hề cảm thấy Hoắc Văn Hứa có cảm giác với mình.
Cho nên bản thân đang khó chịu cái gì?
Cũng không biết có phải khóc nhiều quá rồi không, Tô Hoài nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy đỡ hơn trước đó rất nhiều.
Tự an ủi xong, Tô Hoài đứng trước gương một lát, sau đó đi tắm, tắm xong ngồi xuống bàn đọc sách... Bắt đầu học tập.
Trước khi Hoắc Văn Hứa về nước, trong ảo tưởng của Tô Hoài, anh vững vàng giống như đám mây trên đỉnh núi, cho cô động lực khiến cô đuổi theo.
Nhưng kể từ khi Hoắc Văn Hứa về nước, hai người dần dần tiếp xúc nhiều hơn, Hoắc Văn Hứa biến từ người trên đỉnh núi thành một nhân tố không thể khống chế được mà ảnh hưởng đến Tô Hoài, anh sẽ khiến cho cô vui vẻ, sẽ khiến cho cô khổ sở, sẽ khiến cho cô lo được lo mất.
Cảm giác này có lúc rất vui vẻ, có lúc lại rất khó chịu, cho nên mỗi lúc như thế này, Tô Hoài sẽ ép bản thân học tập.
Cô tin rằng đại dương kiến thức có thể chứa đựng bất kỳ linh hồn lạc lối nào của một người.
Tô Hoài mở video học tiếng Pháp, sau đó xem video, bắt đầu đọc theo.
Nửa tiếng sau, Tô Hoài chán nản thở dài, tắt video.
Hôm nay hình như cô rất khó tiến vào trạng thái thật sự.
Nếu Hoắc Văn Hứa không thích cô, vậy cô còn phải học những thứ kia không?
Học nhiều thứ như vậy thật ra rất mệt mỏi, còn phải đi làm thêm.
Thật sự không học nữa ư?
Hình như lại rất không nỡ.
Suy nghĩ của Tô Hoài hoàn toàn chệch hướng.
Hoắc Văn Hứa thật sự sẽ thích một cô gái biết tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Ý, tiếng Hàn, tiếng Nhật, thậm chí tiếng Java sao?
À, đúng rồi, hiện tại cô còn đang học kế toán.
Nhưng nếu Hoắc Văn Hứa không thích một cô gái như thế, thích con gái biết khiêu vũ biết ca hát biết... Xoạc chân, thì bản thân nên làm gì đây?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!