Hoắc Văn Hứa đưa Tô Hoài đến dưới lầu, Tô Hoài nhìn đồng hồ, suy nghĩ một chút hỏi:
"Anh muốn lên xem thử không?"
Đó dù sao cũng là nhà của anh, nếu như phân chia rõ ràng hơn một chút thì anh là chủ nhà, cô là người thuê nhà, chủ nhà thăm nhà là chuyện đương nhiên.
Hoắc Văn Hứa lắc đầu:
"Hiện tại không tiện, để lần sau đi."
Tô Hoài không hiểu rõ sao hiện tại lại không tiện, lần sau thì tiện, cho rằng anh vội rời đi, bèn gật đầu:
"Vậy được, tôi đi lên cất chồng sách rồi cũng phải đi dạy kèm tại nhà."
Ừm. Hoắc Văn Hứa gật đầu, Vậy em đi lên đi.
Tô Hoài mím môi nhận lấy sách từ tay anh, nhỏ giọng nói: Vậy thứ năm gặp.
Hoắc Văn Hứa không tỏ ý kiến gật đầu một cái, Tô Hoài tạm dừng, xoay người lên lầu.
Cuộc gặp mặt hôm nay rất bất ngờ, Tô Hoài có chút vui vẻ, lúc mở cửa đi vào nhà, không nhịn được vỗ vỗ gò má có chút ửng đỏ, khóe miệng nở nụ cười.
Cô thu dọn quần áo rồi bỏ vào ba lô, sau đó tắt điện nước ga trong nhà, dạy kèm tại nhà xong cô sẽ quay về trường học.
Đeo ba lô đi xuống lầu, đẩy cửa lớn ra, Tô Hoài nhìn thấy Hoắc Văn Hứa đứng đưa lưng về phía cô, ở dưới lầu gọi điện thoại, cô sửng sốt một lúc, sao anh còn chưa đi?
Nghe âm thanh cánh cửa tòa nhà đóng lại, Hoắc Văn Hứa xoay người, thấy ánh mắt mờ mịt của Tô Hoài, hất cằm với cô, sau đó xoay người bước đi.
Tô Hoài ngơ ngác đi theo, anh muốn làm gì?
Cuộc gọi của Hoắc Văn Hứa còn chưa xong:
"Bây giờ tôi không đủ tiền, anh bảo bên kia chờ mấy ngày đi."
Tiền ư?
Tô Hoài dựng lỗ tai lên.
Không biết bên kia nói cái gì, Hoắc Văn Hứa khẽ cười một tiếng:
"Thật ra phòng làm việc cũng không cần quá lớn, vị trí địa lý tốt một chút là được, anh lưu ý giúp tôi."
Lại trò chuyện vài câu, Hoắc Văn Hứa cúp điện thoại, vừa quay người thì thấy Tô Hoài vươn tay với anh, cầm một tấm thẻ nói với anh:
"Anh còn thiếu bao nhiêu tiền, chỗ này của tôi có một chút."
Lần đầu tiên trong cuộc đời này Hoắc Văn Hứa bị người ta đưa tiền như vậy, nhất thời chưa kịp phản ứng, biểu cảm vô cùng đặc sắc.
Nhưng vẻ mặt của Tô Hoài rất nghiêm túc:
"Bên trong chắc có bảy tám mươi ngàn, có thể giúp anh chút nào không?"
Mất một lát, Hoắc Văn Hứa mới giơ tay đè mi tâm, cười nói:
"Tiền của em từ đâu ra?"
Tô Hoài bẻ ngón tay đếm cho anh xem:
"Ban đầu lúc rời khỏi nhà chú, ông ấy cho tôi một tấm thẻ, bên trong có một trăm ngàn, sau này tốt nghiệp trung học, năm ấy anh lại cho tôi năm mươi ngàn, đúng rồi, tôi còn có học bổng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!