Chương 32: (Vô Đề)

Hoắc Văn Hứa nheo mắt, tuổi tác của cô nhỏ nhà họ Hoắc không lớn, cho nên vòng tròn bạn bè của bọn họ cũng giao nhau, huống chi bạn xấu của anh thật sự quá nhiều, cô nghe được chút tin tức cũng không kỳ lạ.

Hoắc Nhiễm nhìn chăm chú vào mắt Hoắc Văn Hứa, quan sát biểu cảm của anh, nhìn thấy Hoắc Văn Hứa không lập tức đính chính tin đồn thì biết chuyện này tám phần là thật.

Giấu giỏi lắm.

Hoắc Nhiễm tựa vào ghế sô pha, cong môi cười nói,

"Nếu con có bạn gái, cứ từ chối buổi xem mắt ba con sắp xếp cho con là được, ba con sẽ không cưỡng ép con."

Hoắc Văn Hứa nhìn Hoắc Nhiễm, ngón tay gập lại rồi gõ nhẹ lên đầu gối.

Một lát sau, Hoắc Văn Hứa nói:

"Có thể giấu giúp con không?"

"Con sợ ba con giở trò à?" Hoắc Nhiễm cười,

"Không đâu, ba con rất sáng suốt."

Hoắc Văn Hứa chớp mắt nhìn Hoắc Nhiễm:

"Lá gan của cô gái nhỏ nhà chúng ta rất nhỏ, con sợ lòng hiếu kỳ của ba con sẽ hù dọa cô ấy."

"Ui, trước giờ cô không biết con thương hoa tiếc ngọc như vậy đấy."

Hoắc Văn Hứa cười nhạt:

"Dù sao cũng là bạn gái nhà mình, cũng nên thương yêu chút chứ."

Hoắc Nhiễm ghen tỵ sờ sờ cánh tay:

"Bây giờ người trẻ tuổi hẹn hò đều sến như vậy sao?"

Hoắc Nhiễm không muốn ở cùng một không gian với anh nữa, vì vậy đứng dậy định bỏ đi, lúc đi ngang qua Hoắc Văn Hứa, lại đột nhiên dừng bước.

Hoắc Nhiễm vươn tay nắm lấy áo khoác Hoắc Văn Hứa rồi sờ một cái, sau đó nghi ngờ nói:

"Cháu trai lớn ngoan ngoãn của cô, bây giờ con không có thu nhập sao? Sao nghèo đến mức mặc lại quần áo của năm năm trước thế?"

Còn không vừa người nữa chứ.

Cái gì? Hoắc Văn Hứa sửng sốt một lúc, tầm mắt rơi trên tay Hoắc Nhiễm đang kéo ống tay áo của anh, có chút kinh ngạc,

"Quần áo năm năm trước gì ạ?"

"Đây là quần áo phòng làm việc của cô, con không nhớ à." Hoắc Nhiễm lật ống tay áo anh không mặc vào,

"Nhìn đi, chỗ này còn có chữ cô đặc biệt bảo người ta thêu này."

Hoắc Văn Hứa nhìn thấy chữ Hoắcgiấu trong ống tay áo, hiếm khi cảm thấy mơ hồ.

Năm năm trước Hoắc Nhiễm mở một phòng làm việc tư nhân đặt làm trang phục, khoảng thời gian đó, cô ấy đem về nhà rất nhiều quần áo, quần áo của Hoắc Văn Hứa tất nhiên cũng do cô ấy nhận thầu.

Chỉ là sau này phòng làm việc kia làm ăn không tốt nên đã đóng cửa, từ đó về sau, Hoắc Nhiễm không đem quần áo về nhà nữa.

Cho nên... Đây là quần áo của anh?

Sao có thể chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!