Đáng tiếc, tôi đã thấy rõ sắc mặt u ám của Vương phu nhân.
"Cô là ai? Ai cho cô vào đây? Còn nữa, sợi dây chuyền của tôi, cô... cô thật sự..."
Vương phu nhân đưa tay ôm ngực, trông như thể tức đến mức suýt lên cơn đau tim.
Tính bà ấy nổi tiếng nóng nảy, là một trong những người phụ nữ đanh đá trong giới.
Hơn nữa Vương Tổng lại là người nghe lời vợ, nên vị phu nhân này có địa vị không hề nhỏ trong vòng tròn của họ.
"Đúng vậy, Tống Chi Chi, sao cô có thể phá hỏng sợi dây chuyền của Vương phu nhân chứ?"
Tôi cũng nhanh chóng phụ họa, nhìn thấy sắc mặt của Tống Chi Chi dần trở nên khó coi, lòng tôi thật sự khoan khoái vô cùng.
Không phải...
Tống Chi Chi cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trong tay, vẫn có chút bối rối.
Hồng Trần Vô Định
"Dương Thư Di, chẳng phải đây là dây chuyền của cô sao?"
Tôi nhìn về phía Phó Kinh và Vương Tổng đang bước tới từ đằng xa, rồi lắc đầu với cô ta.
Không phải đâu.
Ngay khi tôi vừa dứt lời, Vương phu nhân đã lao tới, túm chặt lấy tóc Tống Chi Chi, giật mạnh về phía sau.
"Phì, Cứ tưởng là ai, thì ra là ả tiểu tam mà Phó Kinh nuôi bên cạnh. Mày dám đến phá buổi tiệc của tao, lại còn làm hỏng dây chuyền của tao? Nghĩ rằng có người chống lưng thì muốn làm gì cũng được à? Hôm nay bà đây không dạy dỗ mày một trận thì mày tưởng tao dễ bắt nạt chắc!"
Trong lúc Tống Chi Chi nói chuyện với tôi, thân phận của cô ta đã bị người khác thì thầm nói lại với Vương phu nhân.
Là chính thất thì chẳng ai có thể ưa nổi tiểu tam.
Cho dù Phó Kinh chưa kết hôn, nhưng giữa tôi và anh ta, ai cũng ngầm hiểu là một đôi, gần như là hôn ước đã định.
Huống hồ, dây chuyền bị cố tình phá hỏng.
Vương phu nhân lúc này đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Túm tóc, tát liên tiếp hai cái, Tống Chi Chi hoàn toàn không có sức chống đỡ.
Người phụ nữ vừa mới còn duyên dáng mị hoặc, giờ đây chỉ còn biết vừa khóc vừa la lên cầu cứu.
Phó Kinh nhìn thấy rồi.
Dù gì đó cũng là chim sẻ mà anh ta cưng chiều nhất.
Anh ta lập tức chạy tới, chen vào giữa, kéo Tống Chi Chi ra khỏi tay Vương phu nhân.
"Phó Kinh, cuối cùng anh cũng đến rồi…"
Bị dạy dỗ quá nặng tay, Tống Chi Chi chưa từng chịu khổ như thế bao giờ, trong lòng ấm ức đến không chịu nổi, lập tức nhào vào lòng Phó Kinh, khóc nức nở.
Phó Kinh cũng rất xót xa, nhất thời bị cảm xúc che mờ lý trí, lạnh lùng nhìn Vương phu nhân rồi mở miệng:
"Cho dù có hiểu lầm gì thì cũng nên nói chuyện cho rõ, ra tay với một cô gái yếu đuối như thế, có phải quá đáng rồi không?"
"Ê, Phó Kinh, cậu nói vậy là sao? Vợ tôi bình thường hiền dịu nho nhã, chưa bao giờ lớn tiếng với ai, hôm nay lại gây gổ với tình nhân của cậu thành ra thế này, chắc chắn là bên cô ta làm sai trước. Vậy mà cậu còn trách ngược vợ tôi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!