Chương 9: (Vô Đề)

Một cái xác biến mất ở đại sảnh xuất hiện ở nơi này.

Nửa khuôn mặt màu nâu đỏ đó đã hơi teo tóp, chỗ đường kim màu đen còn có máu đông.

Khóe môi bị rạch đến tận mang tai, hai mắt trợn trừng, rõ ràng là nụ cười, nhưng lại chất chứa nỗi không cam lòng và thù hận rất đỗi rõ ràng.

"Hình như bên kia còn một cái giường sắt."

Du Phùng vất vả phân biệt nhờ nguồn sáng leo lét.

Trên cái giường sắt bên kia là cái xác trong lò nướng ở phòng ăn, không thể nào duỗi ra được nữa, vẫn giữ nguyên tư thế co quắp trong lò, nhưng tấm da người bên cạnh thì được trải rộng, trải sát giường sắt phằng lì.

Đúng như Du Phùng đã dự đoán trước đó.

Tấm da người bị thiếu phần mặt bên trái.

"Vậy nên thằng bé đó vừa xử lý xong cái xác?" Lê Chỉ ngờ vực.

Đây là cái gì? Du Phùng không trả lời, ngược lại nhìn chằm chằm bên phải cái xác.

Lê Chỉ nghe thấy bèn nhìn sang, cổ tay phải của cái xác đeo một cái vòng màu đen, nhìn chất liệu giống như da thuộc.

"Sáng nay tay anh ta không có mà."

Du Phùng giơ tay tháo cái vòng tay, đưa sát nguồn sáng ngắm nghía cho kỹ.

Da thuộc phơi dưới ánh sáng tỏa ra màu ấm áp, như bị ma xui quỷ khiến, Lê Chỉ giơ tay chạm vào cái vòng tay màu đen trong tay Du Phùng.

Đúng lúc anh chạm vào, bóng tối xung quanh tách lìa ra như gặp nạn.

Trong đầu tự dưng xuất hiện một tràng tiếng kêu ong ong, tầm nhìn biến thành vô số điểm ảnh li ti túa ra.

Lúc gộp lại, mắt Lê Chỉ còn chưa tập trung được, tiếng nhạc giao hưởng hùng vĩ đột ngột vang lên.

Tiếng hát mang phong cách thánh ca vang dội uy nghiêm bên tai.

Lê Chỉ lập tức giật nảy mình.

Không có nguyên nhân khác ngoài trải nghiệm này tách rời quá.

Giây trước anh vẫn còn bầu bạn cùng xác chết trong nhà xác tối om với Du Phùng, giây sau tiếng nhạc như đẩy thẳng anh đến thiên đường gột rửa tâm hồn.

Tuy nhiên thực ra bản nhạc đã gần đến đoạn cuối, Lê Chỉ còn chưa kịp ngờ vực đã chấm dứt.

Theo sau đó là tiếng vỗ tay kéo dài như thuỷ triều.

Cuối cùng tầm nhìn của Lê Chỉ cũng trở nên rõ ràng.

Trước mắt là lễ đường khổng lồ cao sừng sững, tường vi hồng phấn tô điểm sắc màu bên cạnh dao dĩa, ánh sáng xuyên qua kính màu xanh lam chẳng sáng sủa chút nào.

Cách đó mười mét có một cái bậc cao, trải thảm Polonaise thêu hình bầy hươu, một người đàn ông trưởng thành đứng chính giữa bục, không nhìn rõ khuôn mặt, người đó mặc lễ phục bằng lụa satin màu trắng được thêu chỉ vàng bạc, đang trịnh trọng nhận quyền trượng màu vàng khảm đầy kim cương.

Đây rõ ràng là lễ đăng quang của quốc vương.

Sao tự dưng lại xuất hiện ở đây?

Lê Chỉ chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, lập tức ngoái đầu quan sát kỹ xung quanh.

Nhưng anh phát hiện ra mình không thể khống chế được tầm nhìn của bản thân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!