Lê Chỉ cảm thấy cực kỳ tệ.
Cuộc đuổi bắt dữ dội và việc tập trung cao độ trong thời gian ngắn đã rút cạn thể lực của anh, anh vốn chưa được nghỉ ngơi. Tình hình hiện tại càng khiến tinh thần anh mệt mỏi.
Đi mãi theo hành lang tối mịt mù, Lê Chỉ phát hiện ra nơi này chẳng khác nào mê cung ngầm phong cách Trung Cổ, mặt đất bê tông quanh co sinh sôi vô số ngã rẽ, mỗi con đường đều như được nhân bản, bố cục y hệt nhau.
Lê Chỉ nảy sinh ảo giác bị ma dẫn lối.
Dường như anh đang đi mãi trên cùng một con đường.
Nhưng thực tế thì mỗi ngã rẽ đều thay đổi một đồ vật gì đó, hòm hoặc nến trên tường, để tránh lạc đường đi về chỗ cũ.
Xung quanh đều là lồng sắt khổng lồ, phủ đầy vải lanh trắng bẩn thỉu, toàn bộ nơi này quái dị như chỗ hiến tế của một giáo phái.
Phía trước lại là lối rẽ, Lê Chỉ không biết mình đã đi bao lâu, cơn buồn ngủ nặng trĩu ập tới, nhưng anh không thể dừng lại.
Bởi sau lưng thi thoảng lại vang tiếng bước chân loáng thoáng.
Lúc thì gần ngay góc ngoặt, lúc thì xa đến mức gần như không nghe thấy được.
Cũng như bây giờ, tiếng bước chân sau lưng đã biến mất. Lê Chỉ thầm thở phào nhẹ nhõm, thằng bé đó chắc hẳn đã đi xa.
Anh hơi lười biếng đi chậm lại, đang định rẽ vào góc ngoặt trăm lần như một.
Nhưng anh nhìn thấy một cái bóng khổng lồ, nhảy múa trên bức tường gạch màu đỏ.
Cổ cái bóng trống không, trong lòng thì ôm một thứ tròn vo.
Là thằng bé đó.
Lê Chỉ nín thở lùi lại nhanh chóng, bước chân lặng lẽ, cái bóng thằng bé được ánh nến phản chiếu trên tường cũng to dần, mảng bóng tối lan tràn trên mặt tường đỏ gạch.
Nó sắp đi qua ngã rẽ đó.
Lê Chỉ sắp bị lộ.
Không còn cách nào, trong thời gian ngắn ngủi, Lê Chỉ xoay người, vén tấm vải trùm màu trắng, trốn vào lồng sắt bên cạnh, tầm nhìn càng trở nên mịt mù.
Anh nín thở lắng nghe tiếng bước chân của thằng bé càng lúc càng gần.
Tiếng động đột ngột dừng lại trước cái lồng.
Giây phút ấy Lê Chỉ chấp nhận số phận.
Anh vào thế chờ đợi, quyết định đánh đòn phủ đầu khi thứ sinh vật không phải người đó vén vải trùm.
Chẳng biết đã đợi bao lâu, cảm giác thời gian trôi qua mất hiệu lực trong nỗi căng thẳng tột độ.
Nhưng ánh sáng trong dự đoán không xuất hiện, vải trùm màu trắng vẫn phủ trên đỉnh lồng sắt yên lành không nhúc nhích.
Tiếng bước chân lại vang lên, thằng bé đi xa dần.
Tới tận khi hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân nữa, Lê Chỉ mới thở phào nhẹ nhõm, tỳ trán lên trụ lồng lạnh băng để hạ nhiệt, thầm nghĩ chẳng biết bây giờ Du Phùng ra sao rồi.
Thể lực quả thật đã sắp đến giới hạn, cảm giác nặng trĩu trong đầu còn dày đặc hơn cả bóng tối trước mặt.
Bên bờ vực sắp mất nhận thức, Lê Chỉ đột ngột phát hiện ra chỗ không đúng.
Có tiếng hít thở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!