Chương 60: (Vô Đề)

Ngôn Dương mời tổng cộng bảy người.

Người đầu tiên là quốc vương bù nhìn được liên minh Lanzas chống đỡ.

Người thứ hai có quan hệ dây mơ rễ má với viện nghiên cứu và hoàng gia, ông ta bí mật cung cấp người dân tầng lớp hạ lưu cho viện nghiên cứu, bây giờ là ông trùm giới kinh doanh nắm giữ huyết mạch kinh tế của quốc gia – Tề Hạo Hiên.

Để hoàn thiện cơ cấu xã hội của đặc khu Fyca, đội nghiên cứu mà Tư Bác đứng đầu đồng thời giảm nhẹ gánh nặng công việc của nhân viên viện nghiên cứu, chống đỡ cả một hoàng gia bù nhìn, trong hoàng thất này, người của đặc khu Fyca không biết chân tướng hòa lẫn với nhân viên của viện nghiên cứu, tuy nhiên phần lới quyền lực thật sự đều nằm trong tay nhân viên, họ có thể điều khiển phương hướng phát triển của xã hội này ở một mức độ nhất định.

Hai kẻ này, một người là mặt nạ phát ngôn của viện nghiên cứu, một kẻ là mấu chốt quan trọng để duy trì xã hội vận hành bình thường.

Ngôn Dương đã điều tra nhiều lần, cho rằng nếu phải bước lên sân khấu của trò chơi cuối cùng, chẳng ai đại diện tốt hơn hai kẻ này.

Cậu cứ như đang tháo dỡ một chiếc xe đồ chơi xấu xí bám bụi, giết chết Tư Bác đại diện cho việc tháo mất cục pin cốt lõi.

Sau khi tháo hết pin, cậu còn phải ném vỡ vỏ ngoài, tháo bánh xe, cắm một cái tua vít sắc nhọn vào lõi, sau khi vặn bừa, chỉ còn lại một mớ mảnh nhựa và kim loại.

Còn về người thứ ba, cục trưởng Cao.

Lúc bị Ngôn Dương xách cổ áo lôi xuống tầng hầm, ông ta vẫn đang gào khóc, máu chảy bên dưới thân nhiều hơn cả những lời nịnh nọt xun xoe mà mọi khi ông ta được nghe ở cục cảnh sát thành phố Cass.

"Lê! Lê Chỉ… Lê Chỉ! Tại sao lại giết tôi… cậu phải cho tôi chết được rõ ràng chứ!"

Ngôn Dương bực dọc bởi tiếng gào ầm ĩ của ông ta, bước chân xuống cầu thang nhanh hơn nữa, lúc lôi đến chân cầu thang, cậu dừng lại.

Cục trưởng Cao mất quá nhiều máu, chẳng còn bao nhiêu sức mà hét nữa, Ngôn Dương cảm thấy tai mình dễ chịu hơn, cậu gục đầu, nhìn nếp nhăn khóe mắt ướt nước của cục trưởng Cao, Chết rõ ràng?

Ánh nến ở cầu thang vốn đã tù mù, mái tóc rủ xuống của Ngôn Dương che khuất già nửa vẻ mặt của cậu, có lẽ là ảo giác của cục trưởng Cao, nhìn từ dưới lên trên, cặp mắt của Ngôn Dương phát sáng quái gở trong bóng tối của mái tóc.

Đây chỉ là một khoảng dừng chân ngắn ngủi, Ngôn Dương tiếp tục bước, đi sâu hơn vào hành lang tầng hầm,

"Lúc đổ oan cho người khác, không phải ông rõ ràng lắm sao?"

Dứt lời Ngôn Dương lại thoáng dừng,

"Ồ, suýt thì quên mất trí nhớ của ông bây giờ còn chưa khôi phục hoàn toàn."

"Có điều không sao, ông có rất nhiều thời gian tỉnh táo, đảm bảo lát nữa không ai rõ ràng hơn ông."

Đi vòng qua từng chiếc lồng sắt khổng lồ, giẫm trên vải gai màu trắng bẩn thỉu, dường như Ngôn Dương đã lôi cục trưởng Cao vào nơi hiến tế của giáo phái.

Sau rất nhiều ngã rẽ, cậu dừng lại ở một góc ngoặt chật chội, vứt cục trưởng Cao vào xó tường, cúi người đeo một vật dạng sợi màu đen lên cổ tay ông ta,

"Giữ lấy, thiết bị đầu cuối cá nhân của ông đấy. Ông sẽ nhớ ra tất cả ngay thôi."

Cục trưởng Cao như hiểu được ngụ ý của Ngôn Dương,

"Đừng… đợi đã! Đợi đã!"

Ngôn Dương chẳng thèm để ý, cậu đứng dậy, lại lôi gáy áo của cục trưởng Cao, kéo ông ta ra khỏi góc ngoặt.

Một đám cú lai rắn màu trắng đang túm tụm choán hết tầm nhìn trong nháy mắt.

Đồng tử mắt màu vàng cam đồng loạt quay sang phía này.

Tiếng rú chứng tỏ cơn đói lập tức vang lên, Ngôn Dương hất mạnh tay, quẳng cơ thể be bét máu tanh trong tay về phía chúng.

Cục trưởng Cao như một khối thịt tươi mới, đập vỡ một cái lỗ trên biển cả màu trắng đang cuộn sóng.

Cái lỗ đó khôi phục tại chỗ trong nháy mắt, cục trưởng Cao bị cú lai rắn bao vây ở giữa, Ngôn Dương chẳng biết ông ta có phát ra tiếng kêu gào thảm thiết hay không, đã bị nhấn chìm trong tiếng rú của đám cú lai rắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!