Chương 40: (Vô Đề)

"Rồi, có trong di vật của ông." Du Phùng nhận cuốn sổ da đen, sờ chất giấy nhẵn mịn.

Cụ già nhìn thấy, dừng ngâm thơ, thong thả nhìn sang,

"Bên trong là giấy không chứa acid, tuổi thọ có thể đạt tới hơn 200 năm." Trong giọng điệu chứa cảm giác khoe khoang lờ mờ.

"Các cậu còn biết viết cơ à? Các thanh niên." Ông cụ có vẻ thiết tha.

Ngôn Dương nhìn vào cặp mắt vẩn đục của ông, chần chừ gật đầu,

"Thiết bị đầu cuối có thể mô phỏng giấy thật, biết chút ít."

"Thế thì các cậu nhìn cái này đi," cụ già lục lọi trong cái túi vải rách bên cạnh, sau đó giơ nắm đấm trước mặt hai người, xoè ra,

"Làm từ lông quạ đấy."

Trong lòng bàn tay vân chằng chịt là một cây bút lông đen nhánh.

"Cái này đi cùng cuốn sổ đen, một bộ sổ bút." Ông cụ nói nghiêm túc,

"Chắc các cậu còn chẳng có lấy một cây bút đích thực, thanh niên ngày nay, ai còn dùng thứ đồ cổ này đâu."

Bị ông cụ nói đúng rồi.

Phải nói rằng cuốn sổ giấy không chỉ không phổ biến, mà thứ như bút lông, Ngôn Dương và Du Phùng cũng chỉ từng đọc được trong ghi chép lịch sử.

Ảnh ba chiều phân giải cao chân thực cách mấy thì cũng không đẹp bằng đồ thật.

Du Phùng cầm cẩn thận cây bút lông trong tay, Ngôn Dương nhìn vẻ mặt hắn, bèn móc tiền mua, nghĩ coi như là quà đặc sản của khu Đồng Hoa.

Tiếng ve vẫn không ngừng.

Thi thoảng từ ngọn cành nào đó nấp trong màn đêm vọng ra vài tiếng kêu lảnh lót của chim hoét đen.

Hai người rời khỏi quảng trường, lại xuyên qua hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, sau nhiều lần hỏi đường cuối cùng họ cũng về đến đường cái.

Ngôn Dương mua một cốc soda chanh ở xe đẩy, vị chua ngọt, kích thích nụ vị giác, nhưng ga thì ít quá. Đá viên va vào thành thuỷ tinh kêu lanh canh, hơi lạnh trôi xuống cổ họng, cuối cùng cũng xoa dịu cơn khát dư vị bất tận.

Du Phùng bên cạnh đi sánh vai với cậu, ôm cuốn sổ da đen và bút lông quạ mới mua trong lòng.

Ngôn Dương cắn ống hút nhựa, nhìn trộm mặt Du Phùng, vẫn là khuôn mặt im lặng.

Trong lòng cậu thầm nhẩm tên đồ mới. Bút lông quạ. Bút lông quạ. Trong lúc ngẩn ngơ cậu lại liên tưởng lung tung, dưới đèn đường yếu ớt, hàng mi cụp của Du Phùng cứ như lông quạ.

Tặng cây bút này quá hợp.

Sao thế? Du Phùng phát hiện ra ánh nhìn đó.

Ngôn Dương lặng lẽ rời mắt, quen miệng nói:

"Em tặng quà cho anh, anh không tự giác bao em ngồi xe bay à?"

Lúc nãy hai người đi trong gió đêm khoan khoái, chẳng ai dùng thiết bị đầu cuối gọi xe bay.

Chỉ đi bộ bằng chân, cách nguyên thuỷ nhất, giẫm trên đá cuội lồi lõm không bằng phẳng, đường Đồng Hoa dài đến thế, gió đêm giữa mùa hè ấm áp say đắm, như muốn đẩy người ta thẳng vào giấc mộng ngọt ngào nửa đêm.

Cây sung ven đường bị nhiệt độ cao làm toả ra một mùi thơm cây cỏ, Ngôn Dương hơi ngạt, nghĩ đến rất nhiều đêm hè trước kia, họ cũng đi vai kề vai thế này.

Đi bộ về đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!