Nhạc Nhan dọn hết tiền giấy dưới đất, một xấp ngay ngắn, nhét vào túi quần.
Giây tiếp theo y ngước mắt, nhìn về phía hai người nãy giờ nhìn mình chằm chằm. Y vẫn luôn cực kỳ nhạy cảm với ánh mắt nhìn lén của người khác, nhờ vào thói quen nghề nghiệp của mình.
Nhạc Nhan liếc nhìn, biết ngay hai người đó không phải người ở khu Đồng Hoa.
Y âm thầm đánh giá quần áo và thần thái của hai người họ, thầm nghĩ,
"giống cậu ấm nhà giàu chưa lõi đời, hiếm thấy."
Y đứng dậy, đi về phía hai người họ, thành thạo nở nụ cười, vừa xinh đẹp vừa lẳng lơ, Sao thế?
Ngôn Dương chau mày: Cậu tự nguyện à?
Không phải khách hàng, cụt cả hứng.
Nụ cười giả tạo đó biến mất, Nhạc Nhan yếu ớt cụp hàng mi,
"Các người ở khu trung tâm phải không."
Ngôn Dương vừa định phủ nhận, lại nhớ đến thành phố Fyl còn trung tâm hơn cả khu trung tâm thành phố Cass, đành ngậm miệng ngầm đồng ý.
Nhạc Nhan cao hơn Ngôn Dương một chút, y cụp mắt nhìn Ngôn Dương, nhìn vào sâu trong cặp mắt màu xám của cậu, đột nhiên cười khẩy thành tiếng.
"Ánh mắt thương xót nực cười này, là đặc trưng của loại người như các cậu đấy. Cậu thương hại ai?"
"Còn hỏi có phải tôi tự nguyện hay không? Ở Đồng Hoa, cậu bớt hỏi mấy câu này đi." Nói đến cuối tỏ vẻ bực dọc.
Dứt lời y bèn quay người định đi, bị Du Phùng bên cạnh im lặng không nói giơ tay ngăn cản.
Tránh ra. Nhạc Nhan nói.
Thấy Du Phùng không nhúc nhích, y đành bực bội ngoái đầu, ánh mắt va phải khuôn mặt tươi cười của Ngôn Dương.
Người này vốn có thân hình mảnh dẻ, ánh đèn màu xanh tím hắt lên mặt, thậm chí còn toát lên vẻ kỳ ảo.
"Đừng đi mà em gì ơi, anh còn muốn hỏi em vài câu."
Ngôn Dương nói.
Nhạc Nhan:
"Tôi hai mươi rồi nhóc."
Ngôn Dương sửa sai ngay,
"Được thôi, thế thì anh gì ơi, tôi hỏi thăm chuyện này."
Không biết cậu móc thông tin hình chiếu ra từ bao giờ, hơi xoay cổ tay, hiển thị thông tin cho Nhạc Nhan xem.
Trên đó là thông tin cá nhân của Nhạc Nhan, họ tên, giới tính, quan hệ xã hội vân vân.
Tất nhiên, còn có cả địa chỉ.
"Anh sống ở số nhà 489 đường Đồng Hoa đúng không?" Ngôn Dương nhìn y chằm chằm.
Lúc nãy chỉnh quần áo, một cái chìa khoá màu đen lủng lẳng ở thắt lưng y, chữ khắc trên đó rất rõ ràng.
Nhạc Nhan ù ù cạc cạc: Đúng, sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!