Lúc ra khỏi phòng đọc sách, Lê Chỉ hơi mù mịt, vô cớ nảy sinh cảm giác bất lực, toàn bộ dinh thự này đều nằm trong quyền kiểm soát của Quạ Đen, Raman lại là tay sai của Quạ Đen, còn có hai sát thủ theo sau.
Tòa nhà này rộng lớn đến thế, nhưng chẳng có góc nào an toàn.
Anh theo Du Phùng chạy vô định. Tiếng bước chân vang lên chéo phía sau, hai kẻ đó đuổi kịp nhanh quá, trong lòng Lê Chỉ nhất thời thấy sốt ruột và hoang mang.
Bỗng nhiên, một bóng người thấp bé xuất hiện ở hành lang phía trước.
Quần yếm màu nâu, mái tóc ngắn màu vàng được ánh đèn nhuộm một lớp ánh sáng ấm áp, tất chân lửng và giày da bò, vẫn là khuôn mặt tươi cười đáng yêu của một đứa bé tám chín tuổi.
Cùng lúc đó, Nhạc Nhan sau lưng đã lao tới, vải ren ở gấu váy cô ta đã bị cháy rụi, vài lỗ thủng lốm đốm trên đó.
Tốc độ chạy của hai người càng lúc càng nhanh, chỉ cần vài bước chân là bước vào góc ngoặt, lúc đó bức tường sẽ hóa thành vật che chắn.
Tiếng súng lên nòng sau lưng rất rõ.
Bóp cò không hề do dự.
Du Phùng nghiêng người, kéo Lê Chỉ nhào vào góc ngoặt. Gió nhẹ lay động bên người, thằng bé nhảy một phát chắn đằng sau lưng, bàn tay non nớt giơ về phía Nhạc Nhan, lòng bàn tay xòe ra, là một viên đạn.
Cơ thể ngã nhào dưới thảm trải sàn, không đau lắm, không thể cảm thấy những cảm giác đó trong trạng thái căng thẳng cao độ.
"Lên tầng! Ra sân thượng!" Du Phùng trầm giọng nói bên tai Lê Chỉ.
Lê Chỉ ra sức huy động toàn thân, bước chân bám theo Du Phùng, cùng chạy đến nơi gần với tự do nhất trong cả trang viên này.
Sân thượng rất rộng, nhưng chẳng có bất cứ thứ gì, xung quanh chi có thể nhìn thấy rừng rậm tươi tốt, ngẩng đầu là bầu trời bao la. Trong làn gió nhẹ ve vuốt có thể khiến người ta tạm thời quên đi trò chơi vô lý trong tòa nhà.
Du Phùng chạy tới góc sân thượng, móc ra một cái chìa khóa được chạm trổ kiểu cổ, làm tư thế cắm vào ổ khóa với không khí.
Ngoài ngạc nhiên ra, Lê Chỉ còn hơi lo lắng, sợ Du Phùng bị chập mạch não vì vụ nổ vừa rồi.
Nhưng giây tiếp theo, một tiếng ầm, rất khẽ, một cánh cửa trắng muốt tự dưng xuất hiện trước mặt hai người.
Du Phùng lập tức kéo Lê Chỉ vào trong, rồi mau chóng đóng cửa.
Đây là… Màu trắng ngợp trời đập vào mắt Lê Chỉ, sau khi thị giác thích nghi, anh mới nhìn rõ mình đang đứng trong một căn phòng trắng thuần rộng vài mét vuông, trước mặt có vô số màn hình lơ lửng, lóe ánh sáng xanh nhạt.
Phòng điều khiển.
Mười ngón Du Phùng gõ như bay, bắt đầu trích hình ảnh của camera giám sát,
"Bên ngoài có thể đã quết sơn ngụy trang tàng hình lượng tử."
Lê Chỉ nghĩ có quá nhiều việc mình không hay biết gì, lúc nãy trong phòng bí mật chỉ biết lắng nghe, giờ Du Phùng tiện tay rút chìa khóa ra cũng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.
"Chìa khóa của anh lấy ở đâu ra?"
"Hôm qua lúc về phòng, tôi phát hiện ở trên bàn," Du Phùng giải thích,
"Bên cạnh còn kèm theo một mảnh giấy viết tay, trên đó viết vị trí của phòng điều khiển, và chữ ký của Quạ Đen."
Lê Chỉ khó mà tin nổi:
"Chữ ký của Quạ Đen? Quạ Đen kể cho anh biết vị trí của phòng điều khiển và đưa chìa khóa cho anh?"
"Ban đầu tôi cũng bất ngờ lắm, nhưng nghĩ kỹ thì chẳng phải từ ban đầu hắn đã hướng dẫn chúng ta sao?" Du Phùng nói.
Bắt đầu từ cái chết của tổng bí thư Tư Bác, đến thiếp mời tặng kèm trong bánh ngọt nhân thịt người, rồi đến mật khẩu mở tầng hầm, bây giờ là chìa khóa phòng điều khiển, Quạ Đen như rải vụn bánh quy suốt dọc đường, nhử họ đi tiếp không ngừng trong trò chơi hoang đường này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!