Tình thế lập tức trở nên tồi tệ, trong căn phòng tù túng, bị lọ thuỷ tinh và rêu đỏ máu bao vây, không có bất cứ thứ gì cứu vãn được.
Có lẽ kể từ giây phút bước chân vào trang viên này, họ đã nằm trong địa ngục.
"Két…
"Bản lề cửa gỉ sét, bị đẩy ra chầm chậm. Thứ Lê Chỉ nhìn thấy trước tiên là gấu váy mỏng tang đó, trong ánh sáng tù mù, nhũ sáng tinh xảo trong vải voan vẫn lấp lánh. Người đến cầm một thứ màu đen dạng dài trong tay, ánh sáng xanh chưa tắt. Trên nữa là xương quai xanh tinh tế, lọn tóc màu lanh nhạt ngoan ngoãn nằm trên đó. Trên khuôn mặt xinh đẹp không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào, cô nhìn hình chiếu ba chiều của Raman,"Anh lắm chuyện thế, cuối cùng Quạ Đen sẽ không giữ anh đâu."
"Đừng lo cho tôi," Raman cười ha hả, "Dù sao thì bây giờ các người cũng không có cách giả vờ như không có việc gì nữa, chi bằng ra tay sớm đi."
"Chỗ này tốt biết bao, lát nữa đặt thi thể cũng tiện." Raman vỗ tay màu mè, rõ ràng là hơi hài hước trong bầu không khí cứng nhắc đang chờ đợi.
"Lề mề.
"Vẻ bực bội trên mặt Nhạc Nhan vụt loé. Cô ta quay sang Du Phùng, khi cất tiếng lần nữa, cảm xúc tiêu cực đã được giấu kĩ không còn chút nào, tỏ ra đứng đắn như đang xử lý thủ tục."Cảnh sát Du, có những việc vẫn cần nói rõ ràng.
Hy vọng anh có thể giao nộp đoạn mã hoá bị chặn vào ngày 24 tháng 5 – tức là một tháng trước."
"Nếu rò rỉ ra ngoài," cô ta dừng lại, cố tình nhả chữ rõ ràng, trong lời lẽ là lịch sự và đe doạ song song, "Anh chính là trọng phạm rò rỉ bí mật quốc gia."
"Cần phải giải thích cho kẻ sắp chết chắc?
"Raman trước nay ngứa mắt với kiểu hình thức này, trong lúc lạnh lùng đứng xem, cái miệng đáng ghét đó vẫn không ngừng. Nhạc Nhan chẳng buồn ngoái đầu,"Không liên quan đến anh."
Du Phùng bên cạnh không cho là đúng, "Nói như thể tôi giao nộp thì các người sẽ tha cho tôi vậy."
Nhạc Nhan tỏ vẻ kiên nhẫn cực kỳ giả tạo, "Hợp tác thì có thể cho anh chết ra dáng, nếu không thì…"
Du Phùng cười khẩy: "Nếu không?"
"Nếu không thì sự tồn tại của anh sẽ bị xoá thẳng.
"Nhạc Nhan nói. Du Phùng nghe, vẻ lạnh lẽo thoáng bốc lên trong mắt,"Tôi sắp chết rồi, ai còn quan tâm trên thế giới có ai nhớ đến mình nữa."
Hắn xoè tay, miệng bắt đầu ăn nói vô lại: "Giờ không thể cho các người được, mã nằm trong thiết bị đầu cuối cá nhân của tôi, e rằng nó đang nằm ở chỗ Quạ Đen."
Hắn đặt chân xuống, chân giẫm lên mặt sàn dinh dính, cơ thể ngả về phía trước, trên mặt toàn là sự chân thành giả tạo.
"Các người đòi hắn đi."
"…
"Cặp môi mỏng của Nhạc Nhan mím chặt, chẳng nói chẳng rằng. Du Phùng không ngại rách việc,"Biểu cảm này là thế nào? Không phải các người là đồng nghiệp với hắn à? Đồng nghiệp lên tiếng đòi đồ ngại thế cơ à?"
"Không thân."
Tây Trì nói, cảm giác mềm mại khi kéo dài âm cuối đó đã biến mất, "Chúng tôi không thân với hắn, thậm chí chưa bao giờ thấy mặt hắn."
Việc này nằm ngoài dự đoán của Du Phùng, "Không phải các người cùng một tổ chức ư?"
"Phải." Vẻ mặt Tây Trì trở nên phức tạp trong một giây, "Nhưng hắn là nhân vật hàng đầu trong tổ chức, chúng tôi chưa đủ tư cách tiếp xúc với hắn.
"E rằng không chỉ là không đủ tư cách, hai người này đến dự tiệc đã là nằm trong danh sách tử vong của Quạ Đen rồi. Nhạc Nhan lặp lại cứng nhắc:"Nên phải làm phiền cảnh sát Du."
"Còn chưa chắc có thoát khỏi nơi quái quỷ này được hay không, không cần yêu nghề thế đâu.
"Chỉ dăm câu Du Phùng lại muốn đánh trống lảng. Sắc mặt Nhạc Nhan bỗng tối sầm,"Anh không hợp tác, thế thì xin lỗi."
Vừa dứt lời, tiếng mở chốt an toàn của súng đột ngột vang lên, tựa điềm báo lưỡi hái tử thần chém gió lao tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!