Ánh sáng trong lối đi tù mù, gió thổi vào, dấy lên mùi máu tanh ẩm ướt, tiện thể thổi rối cả tóc trước trán của Du Phùng. Lê Chỉ nhìn hắn thong thả đi tới.
Tây Trì sau lưng Lê Chỉ trợn mắt lắp bắp:
"Nhiều cú lai rắn thế, anh…"
Du Phùng bước vào căn phòng bí mật, tiện tay khép kín cửa sắt. Hắn ngồi xuống chiếc ghế gỗ duy nhất trong phòng,
"Cậu nghĩ gì vậy, nhiều thế làm sao giết hết được. Tôi vừa chạy ra khỏi phòng tranh là nhìn thấy quản gia."
Hắn chau mày,
"Nó xua hết cú lai rắn đi."
Lê Chỉ vừa nghe bèn cảm thấy không đúng.
"Hình như quản gia không bị kiểm soát bởi quyền hạn điện tử của Raman." Du Phùng nói.
Không ngờ hành động của trí tuệ nhân tạo mô phỏng sinh học của dinh thự này lại làm trái ý muốn của Raman, lúc Raman chỉ huy cú lai rắn tấn công Du Phùng, ngược lại quản gia lại chỉ huy chúng bỏ đi.
Lê Chỉ nhớ lúc bị cú lai rắn tấn công dưới tầng hầm, quản gia cũng xuất hiện kịp thời, kiểm soát đám quái vật đó, giọng điệu làm nũng đó anh cũng nhớ rõ rành rành, động cơ lúc ấy của thằng bé là để Quạ Đen giữ lại con mồi, nghĩ như thế thì…
"Raman không phải Quạ Đen."
Lê Chỉ vô thức thốt lên. Suy đoán này khiến anh cảm thấy linh hồn như bị va đập một cú.
Tây Trì vừa nghe hai chữ này bèn rùng mình theo phản xạ có điều kiện, Anh bảo gì cơ?
Lê Chỉ và Du Phùng nhìn nhau, thấy cùng một thứ trong mắt đối phương – hy vọng đang chìm xuống, anh rời ánh mắt, rũ mí mắt nói tiếp,
"Nếu y là Quạ Đen, quản gia sẽ không ngăn cản cú lai rắn giết Du Phùng."
Tây Trì vẫn còn ngờ vực,
"Thế… y không phải Quạ Đen, tại sao lại có quyền hạn điện tử?"
Tòng phạm. Du Phùng nói.
Hắn gập lưỡi dao đã cùn của con dao gọt hoa quả, tiện tay vứt lên bàn gỗ loang lổ, chất gỗ và kim loại va đập phát ra một tiếng trầm đục nặng nề, trái tim Lê Chỉ cũng giật bắn mình theo.
"Hơn nữa… còn là tòng phạm không nghe lời."
Du Phùng nhìn bầu trời bên ngoài qua lỗ thủng trên cửa sổ.
Không biết khi nào mưa tạnh.
Sắc trời âm u chiếu trên mặt hắn, dát thêm một tầng chết chóc mơ hồ trên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt. Lê Chỉ nhìn vết máu chưa lau khô trên má hắn, hơi lo sẽ dây ra sơ mi.
Có điều hình như cái sơ mi đó đã sũng máu.
Cũng chẳng quan trọng nữa.
Trong căn phòng chật hẹp tù túng không ai nói gì, chỉ có con mắt trơ trọi của cục trưởng Cao ngâm trong Formalin, lặng lẽ quan sát tất thảy trong phòng.
Bỗng nhiên, rất đột ngột, Du Phùng cất tiếng.
"Quạ Đen rất thận trọng đúng không? Quyền hạn điện tử cho mày cũng bị giới hạn."
Mày? Lê Chỉ ngây người, mới nhận ra Du Phùng không phải đang nói với anh và Tây Trì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!