Ký ức của Vưu Thụ tải đến đây thì dừng đột ngột. Trong chốc lát họ lại đứng trong phòng tranh, trước mắt là hộp kính bốc khói, ngoài cửa sổ là mưa bão điên cuồng.
Du Phùng đứng ngay cạnh anh, lúc này Lê Chỉ không biết phải đối mặt với hắn ra sao. Trong hình ảnh ký ức của Vưu Thụ, người đàn ông có khuôn mặt tươi cười cợt nhả này sống động hơn hẳn bây giờ.
Vẻ khinh miệt lúc giận dữ, mất kiểm soát khi bị hãm hại, chân tướng nhiều năm trước hoà cùng vui buồn tức giận đổ vào cơ thể trước mặt.
Đó mới là Du Phùng đích thực ư?
Lê Chỉ nghĩ.
Ánh mắt nhìn sang Du Phùng của Raman, Tây Trì và Nhạc Nhan bắt đầu trở nên kỳ lạ, Lê Chỉ cũng nhìn Du Phùng trước mắt, nhất thời không biết nên làm gì.
"Sao lại nhìn tôi như thế?"
Du Phùng không để ý đến ánh mắt của họ, chỉ khó chịu vì bị Lê Chỉ nhìn chằm chằm,
"Không phải là thương hại tôi đấy chứ?"
Lê Chỉ biết Du Phùng không thèm lòng thương hại của người khác, được thương hại đối với hắn mà nói là một sự sỉ nhục, cái gọi là không coi ai ra gì và kiêu căng đều là bằng chứng.
"Yên tâm, sau khi phát sóng trực tiếp mà họ không xử lý tôi, ngược lại tôi còn yên bình hẳn." Du Phùng nhìn Lê Chỉ, cười cợt nhả,
"Nếu không thì năm năm sau tôi cũng không thể nào gặp được cậu ở cục cảnh sát, đúng không?"
Đúng là vậy.
Nếu Du Phùng bị thi hành kỷ luật vì vụ án nổ súng giết con tin năm năm trước, thì Lê Chỉ năm năm sau mới đến cục cảnh sát nhậm chức có thể sẽ không trở thành đồng nghiệp với hắn được.
Lê Chỉ nghe Du Phùng nhắc đến quá khứ như nói đùa, dường như tất thảy đều trôi đi theo thời gian gột rửa.
Thực ra không phải vậy.
Cùng với việc trí nhớ của mình dần dần quay về, anh nhớ được thái độ xa lánh đối với hắn của các cảnh sát trong cục, mọi người đều ăn ý bài xích Du Phùng, hắn giống như một kẻ lạc loài không ăn nhập.
"Đã đến nước này rồi, tại sao anh vẫn còn ở lại cục cảnh sát? Lại còn năm năm liền?" Lê Chỉ tò mò quá, muốn buột miệng hỏi. Nhưng khi ánh mắt của anh chạm phải ánh nhìn săm soi thiếu thiện cảm của bọn Tây Trì, anh vẫn chọn im lặng.
Lê Chỉ có quá nhiều câu muốn hỏi:
Tại sao anh phải điều tra Quạ Đen? Có phải là đã biết sự cố vụ án năm đó là do Vưu Thụ phá rối từ bên trong không? Bây giờ anh… đối mặt với năm đó lần nữa có buồn không?
Nhưng rõ ràng hiện giờ không phải thời cơ thích hợp.
Trong phòng có ba ánh nhìn khác nhau, không biết là thù hay bạn, sau khi xem xong quá khứ giữa Du Phùng và Vưu Thụ, trong ánh sáng loé qua rồi vụt tắt, biểu cảm của họ đều không rõ, thậm chí còn hơi quái dị.
Trong hộp kính bên cạnh, có một vũng chất lỏng màu xanh thẫm, trong đó còn hoà lẫn một vài mảnh mỡ và xương be bé, đó là Vưu Thụ còn chưa bị ăn mòn hoàn toàn. Hoặc phải nói chỉ là chút cặn thừa không có sinh mạng.
Lê Chỉ tinh mắt nhìn thấy nửa tấm thẻ mỏng tang dính trên kính, mặt bài đã bị sương acid ăn mòn đến mức mơ hồ không rõ, nhưng vẫn có thể phân biệt láng máng là lá The Magician có nghĩa là sáng tạo ấy.
Lúc quan sát lá bài đó, Lê Chỉ vô tình nhìn thấy Raman đứng ở bên kia hộp kính xuyên qua hai lớp kính.
Kể từ lúc thoát khỏi đọc ký ức, cặp mắt Raman cứ nhìn chằm chằm vào Du Phùng mãi, đồng tử màu xanh dương kết hợp với vẻ nham hiểm nơi đáy mắt, toát lên cảm giác thiếu hài hoà quái dị.
"Tại sao anh lại điều tra Quạ Đen?"
Du Phùng ngoái đầu nhìn Raman vừa hỏi, nhếch môi cười, Để tìm bố mẹ tôi.
Không thể nào. Raman phủ nhận ngay.
"Hai năm trước bố mẹ anh đã quay về thủ đô rồi. Tại sao anh vẫn bấm bụng nén giận nán lại thành phố Cass?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!