Vưu Thụ xuống xe, hớt hải băng qua cửa lớn, bắt kịp thang máy sắp đóng cửa.
Trong thang máy ngoài anh ta ra thì chỉ có một y tá mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, và một cái xác.
"Cái này đang đưa tới nhà xác à?"
Vưu Thụ hỏi.
Y tá liếc nhìn anh ta một cách kỳ quái, gật đầu.
Chuyến thang máy này đang đi xuống, anh ta phải đợi thêm lát nữa.
Cái xác nằm trong yên tĩnh, không nói rõ được là người hay là vật, tóm lại là không có sự sống, được trùm ga giường màu trắng.
Như ma xui quỷ khiến, Vưu Thụ không kiểm soát được mình buột miệng hỏi,
"Chết như thế nào vậy?"
Ung thư phổi. Y tá đáp, giọng nói bị khẩu trang bịt kín nghe hơi ngột ngạt.
Tinh…
Đến tầng B1 rồi.
Vưu Thụ nhìn theo y tá đẩy thi thể ra khỏi thang máy, đi về phía cánh cửa đôi màu trắng, hai chữ to màu xanh trên đó sáng chói vô tình.
"Một ngày nào đó mẹ được nhìn thấy con vượt trội hơn người, là mẹ mãn nguyện rồi."
"Đáng tiếc, mẹ không đợi được đến ngày đó…"
Vưu Thụ bỗng hoàn hồn, cảnh vừa nhìn thấy trong thang máy vẫn chiếm cứ đầu óc, anh ta lập tức thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía giường bệnh trước mặt.
Mẹ vừa nói gì ạ?
"Con xem con kìa, lớn đùng thế này rồi mà vẫn hay lơ đễnh. Hồi trước đi học cũng thế, con nói xem nếu thông minh được bằng một nửa Du Phùng nhà người ta, thì con không nghe giáo viên giảng bài cũng được…"
Bài ca bới móc quá khứ lại sắp bắt đầu, Vưu Thụ nóng nảy: Mẹ…
"Phải rồi dạo này nó thế nào? Lần trước nó đến thăm mẹ, mẹ thấy nó gầy hẳn…"
Vưu Thụ lại nhớ đến ánh mắt khinh miệt lãnh đạm của Du Phùng, bỗng hơi mệt mỏi, … Ổn lắm ạ.
Kể từ sau lần trước giải tán trong buồn bực, Du Phùng và anh ta không còn nói chuyện riêng nữa, có cũng chỉ là trao đổi cần thiết về công việc mà thôi, dù là tình cờ gặp phải trong hành lang chung cư, Du Phùng cũng tự động lọc anh ta khỏi tầm nhìn của mình.
Tiếng gõ cửa vang lên, bác sĩ đứng ở cửa phòng nhìn vào,
"Người nhà à? Mời ra đây."
Linh cảm chẳng lành ập tới, Vưu Thụ đứng dậy, trong lòng thấy hơi sợ hãi, đi ra ngoài phòng.
"Tế bào ung thư của mẹ anh đã lan rộng ra khắp phổi, xin hãy chuẩn bị tâm lý." Giọng bác sĩ rất trầm.
Quả nhiên là vậy.
Lúc vừa nhìn thấy dáng vẻ tiều tuỵ của mẹ Vưu Thụ, Lê Chỉ đã hiểu thời gian không còn nhiều.
Vưu Thụ chậm rãi ngoái đầu, cửa phòng không đóng hẳn, một kẽ hở hẹp, ánh sáng lọt ra từ bên trong, bao bọc người phụ nữ ốm yếu trên giường bệnh.
Anh ta lại nhớ tới thi thể trong thang máy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!