Họ lại bị cưỡng chế lôi vào trải nghiệm môi trường của thiết bị đầu cuối cá nhân, ký ức mô phỏng cao độ khiến Lê Chỉ thấy choáng váng.
Trước mắt là tầm nhìn khi vừa đỗ xe.
Chỉ nhìn thấy người đàn ông trung niên mở cửa ô tô, tay cầm cà phê đen, đi về phía cửa kính tự động.
Tám giờ sáng, những người mặc đồng phục màu xanh sẫm đã bắt đầu băng qua toà kiến trúc này, tiếng trò chuyện huyên náo cũng thức tỉnh dần dần, nhiệt độ không khí thấp cũng không thể giảm bớt lòng nhiệt tình hóng hớt.
"Khó tin quá! Thế mà cậu ta lại đến cục chúng ta!"
"Đúng thế, rõ ràng ở lại thủ đô là lựa chọn tốt hơn."
Người trung niên vừa bước vào cửa, hai người đó lập tức đứng nghiêm, vội vàng nuốt bánh mỳ kẹp xúc xích trong miệng.
Họ đồng thanh: Chào cục trưởng!
Thì ra người đàn ông trung niên là cục trưởng cục cảnh sát thành phố Cass, nom còn rất có danh tiếng.
Ông ta mỉm cười gật đầu chào, đi về phía thang máy, dọc đường tiếng rì rầm bàn tán trong hành lang vẫn không đứt quãng.
"Nghe nói thiên tài này khó gần lắm, lạnh như băng, chưa bao giờ thấy cậu ta cười."
"Không phải bảo cậu ta toàn cầm một quyển sổ màu đen à? Đó là cái gì?"
"Sổ? Giờ ai còn dùng sổ giấy nữa? … Có điều người ta giỏi giang, nên có tật lạ cũng không sao."
Có người phản bác ngay:
"Đâu chỉ thế, tôi nghe người khác bảo, mắt cao quá đầu thật đấy…"
Đúng thế đúng thế…
Giọng nói đó tràn ngập nỗi lo âu vô cớ.
"Đấy là thiên tài nổi tiếng quá mức… mới 16 tuổi thôi, lúc 16 tuổi chúng ta còn đang sống nhờ bố mẹ nuôi lận…"
"Ôi khoảng cách giữa người với người, ông trời chẳng công bằng gì cả."
"Ha ha ha ha ông trời cho anh đầu óc rồi thì biết ơn đi, còn đòi so bì với người ta!"
Nội dung trò chuyện lọt vào tai ông ta. Thực ra nội tâm bản thân ông ta hơi mừng rỡ, đêm hôm qua không ngủ ngon cho lắm, cười đến nỗi nếp nhăn khoé mắt xếp đống.
Ông ta thong thả đi vào thang máy riêng của mình, cửa thang máy còn chưa khép hẳn, thiết bị đầu cuối cá nhân trên cổ tay bèn dao động…
Có người gọi điện tới.
Ông ta bấm nghe máy, tiếng cười cởi mở vọng tới từ đầu bên kia, độ tái hiện âm thanh rất cao, cứ như ở ngay bên cạnh.
"Chúc mừng ông nhé cục trưởng Cao! Giành được cậu ta, thành tích năm của cục cảnh sát thành phố Cass cũng đủ cho ông thăng chức!"
"Đâu có đâu có, đâu thể gọi là giành được, là người ta tự nguyện thuyên chuyển đến mà." Ý cười trong giọng ông ta không giảm bớt chút nào.
"Cục trưởng Cao tốt tính giỏi giang. Nhân tài ngưỡng mộ kéo tới cũng là bình thường, lần này như hổ thêm cánh, phải ăn mừng chứ nhỉ… Tối nay nhé! Mấy anh em ta tụ tập một bữa!"
Cục trưởng Cao vốn đang mừng rỡ bị khó xử, ông ta tặc lưỡi khe khẽ,
"Tối nay… tối nay không được rồi, tối nay con gái tôi có hoạt động ở trường mầm non, về muộn quá, tôi phải lái xe đi đón nó."
Đinh…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!