Quạ Đen.
Lúc hai chữ này xuất hiện, có người rõ ràng sửng sốt, có người âm thầm nuốt tiếng kêu.
Lê Chỉ nhớ tới căn phòng đọc bị cấm vào đó, mảnh báo cũ lộn xộn trong phòng bí mật, mép quăn ố vàng như rành rành trước mắt.
Mùi Formalin ngấm vào nội tạng người, lặng lẽ chờ đợi trong bao nhiêu đêm đen.
Vẻ âm u trên mặt thằng bé gần như loé qua như chớp, trong nháy mắt khoé môi nó lại vểnh lên ngọt ngào, dường như sự âm u gây ớn lạnh vừa rồi chỉ là ảo giác.
Lời nó vừa nói gần như làm tất cả mọi người sợ chết khiếp, cách diễn đạt sắc bén đó, dường như tất cả mọi người có mặt ở đây đều là tội đồ hung ác tột cùng, trong trang viên kỳ quái bị cô lập này, xứng đáng chịu phán quyết của Quạ Đen.
Nhưng khăng khăng trí nhớ gặp vấn đề, chẳng ai biết tội của mình là gì.
Hoang đường như kịch bản trò chơi vụng về, nhưng Vưu Thụ đột nhiên nhớ đến tiếng máu chảy tí tách trên đèn thuỷ tinh, chân thực đến tàn nhẫn.
Vưu Thụ buông lỏng bàn tay đang nắm cổ áo thằng bé, anh ta lùi lại mấy bước, ngồi phịch xuống ghế bành.
"Giờ còn cách gì không?"
Giọng anh ta rất trầm, không biết rốt cuộc là đang hỏi ai, nghe càng giống tiếng rên rỉ ở bước đường cùng.
"Không thể cứ ngồi chờ chết được phải không?"
Anh ta ngẩng phắt đầu lên.
"Không thể cứ ngồi ở đây chờ bị giết được phải không?!" Ánh mắt của anh ta lùng sục trên từng khuôn mặt im lặng, muốn nhìn thấy hy vọng.
Tiếc rằng bầu không khí trong phòng khách lúc này đã ngả sang đình trệ, chẳng biết trà hoa trên bàn trà đã nguội đến mức khó uống từ bao giờ.
Có cách mà.
Chết tiệt. Người không nên nói nhất lại nói.
Thằng bé đó giơ tay ra, sửa lại cổ áo vừa bị Vưu Thụ kéo lệch, động tác thong thả nho nhã, Lê Chỉ có thể nhìn thấy giữa kẽ ngón tay non mềm của nó thấp thoáng vài vệt màu đỏ còn chưa rửa sạch.
"Ngài đừng lo, ngài Quạ Đen dễ nói chuyện lắm."
"Em tin rằng chỉ cần ngài nói chuyện trực tiếp với ngài ấy, nhất định mọi việc sẽ có bước ngoặt."
Ánh mắt nhìn Vưu Thụ của thằng bé vừa nghiêm túc vừa chân thành. Lê Chỉ lại cảm thấy ác ý âm u ấy vẫn luôn chực chờ nơi đáy mắt nó.
"Có điều ngài phải tìm được ngài ấy cái đã."
Nghĩ cũng buồn cười. Bị nhốt trong nhà mặc cho người ta sắp xếp, còn phải nghe theo chỉ thị của một người máy hòng tìm đường sống.
"Bữa cơm tối này mình chẳng muốn ăn lần nữa đâu."
Lê Chỉ nằm trên giường nghĩ vậy.
Ngột ngạt như một đám tang, tai chỉ nghe thấy tiếng dao dĩa bát đĩa va chạm và tiếng nhai nuốt. Càng khỏi phải nhắc đến mấy khuôn mặt được ánh nến màu vàng chiếu rọi cứ như gần đất xa trời.
Lê Chỉ ngoái đầu nhìn sang mép giường, Du Phùng đang ngồi đó, tay cầm vài tờ giấy nhàu nhĩ, lật tới lật lui.
"Anh đang đọc gì thế?"
Lê Chỉ ngoảnh đầu về, nhìn chằm chằm trần nhà trống không.
"Mảnh báo về Quạ Đen. Trong phòng đọc sách tiện tay cầm về."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!