Chương 12: (Vô Đề)

Hai người cầm con dao tiện tay duy nhất đi ra khỏi bếp, Du Phùng còn lấy một hộp bánh quy việt quất, vừa đi vừa ăn.

Lúc đi tới đại sảnh, họ nhìn thấy một cái bóng lấm la lấm lét đang quanh quẩn ở cửa lớn.

Lê Chỉ nhìn chăm chăm, từ quần áo và bóng lưng, rõ ràng là thanh niên bị Vưu Thụ gầm cho nhũn cả chân ở hành lang tối hôm qua.

Người đó vẫn mặc bộ Âu phục đặt may cao cấp hôm qua, áo khoác màu lam xám khói ôm khít lấy người và sơ mi lụa màu vang đỏ, xa hoa nhưng khiêm tốn và thanh lịch, nhưng vẻ căng thẳng trên mặt cậu ta và động tác thò đầu ra thì rụt rè sợ hãi.

Du Phùng đi tới, đi thẳng vào chủ đề: Cậu làm gì đấy?

Á!

Vừa cất tiếng, người đó đã sợ đến mức kêu toáng lên, động tác ngoái đầu nhanh đến mức Lê Chỉ cũng phải lo lắng cho cổ cậu ta.

Vừa ngoái đầu nhìn thấy khuôn mặt cười tươi tắn của Du Phùng, chắc chắn tính mạng của mình tạm thời an toàn, cậu ta mới trả lời mà chưa hết sợ:

"Tôi… tôi phát hiện ra cái cửa này có vấn đề…"

Du Phùng: Vấn đề gì?

Người đó nhìn then cửa trơn bóng màu gỗ, nói:

"Chất liệu của nó nom như gỗ, nhưng thực tế thì cứng hơn cả thép hợp kim," cậu ta chau mày sờ vào bề mặt trơn nhẵn,

"Tôi vốn không tin, bây giờ xem ra cửa chính tuyệt đối không thể đi ra được."

Hôm qua Lê Chỉ đã nghe Vưu Thụ nhắc đến tình hình cửa chính, giờ lại được xác nhận thêm một lần.

Du Phùng gật đầu bừa, hỏi:

"Tối hôm qua có phải cậu không tham gia vũ hội không? Cậu sợ hãi quá mức à?"

Sợ hãi quá mức.

Tối hôm qua cậu bé đó đã giải thích tại sao có hai vị khách vắng mặt.

Sắc mặt cậu ta hơi chán chường, nhìn kỹ thì dưới mắt còn có quầng thâm,

"… Cũng không đến mức, tôi chỉ là thấy hơi khó chấp nhận. Anh hiểu chứ… tự… tự dưng bị nhốt trong một dinh thự, vừa mất trí nhớ vừa có người chết…"

"Kiểu tình tiết này tôi chỉ muốn xem trong phim thôi là được… Rốt cuộc là thế nào…" Dường như cậu ta sắp sụp đổ, hai tay liên tục vò tóc, cặp kính gọng đen mảnh trên sống mũi phủ một lớp sương mù.

Thế mà cậu ta sắp khóc.

Trời ạ.

Lê Chỉ thầm cảm thán. Hoàn toàn không hiểu nổi sao con người lại có cảm xúc tiêu cực cuộn trào mãnh liệt như thế.

Anh thấy Du Phùng không có phản ứng gì, hắn mở nắp hộp bánh quy việt quất, lấy một cái từ bên trong ra ăn tiếp.

"Xin lỗi… tôi nhất thời không kiểm soát được," may mà cậu ta còn được coi là kiêng dè cảm nhận của người khác có mặt ở đây, gắng ngẩng đầu cười với Du Phùng,

"Tôi tên là Tây Trì. Là một kỹ sư phần mềm."

Cho tới bây giờ, quả nhiên mỗi người đều đã khôi phục trí nhớ ở mức độ khác nhau. Ví dụ người tên Tây Trì trước mặt đã nhớ rõ được nghề nghiệp của mình.

Du Phùng bình chân như vại, nuốt vị ngọt mềm xuống họng, Du Phùng. Hắn lại giơ tay dùng ngón cái chỉ ra sau mình,

"Cậu ấy tên là Lê Chỉ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!