Chương 10: (Vô Đề)

Theo cánh cửa sắt dần mở ra, ánh sáng trong hành lang lọt vào từng chút một, cái bóng mất đầu cũng từ từ đổ trên mặt đất. Lê Chỉ nhìn cảnh quái dị này, không có bất cứ nỗi sợ nào khi nguy hiểm sắp ập tới, ngược lại mí mắt anh bắt đầu dính vào nhau.

Nếu không phải cái giường sắt bên cạnh bị cái xác đặc quánh dịch cơ thể chiếm mất, đánh một giấc ngon lành trong nhà xác cũng không phải không thể.

"Hai người chạy lung tung khắp nơi thế này có phải không được lịch sự cho lắm không? Thưa các vị khách đáng kính." Cái đầu trong vòng tay cất tiếng, vẫn là giọng nói hiền hoà.

Du Phùng điếc không sợ súng, lập tức đốp chát:

"Mày đuổi giết khách khắp nơi thế này thì lịch sự chắc?"

Vừa nói, hắn vừa cầm cổ tay Lê Chỉ, dẫn anh lùi ra chéo đằng sau.

Cài đặt ban đầu của thằng bé phân vùng mỉa mai và nghi ngờ rất mơ hồ,

"Không, nhưng bất kể ra sao, mời ngài đứng im tại chỗ."

Du Phùng đáp: Được.

Nhưng bước chân lùi lại vẫn không ngừng.

Nhờ ánh sáng hành lang, Lê Chỉ nhìn thấy góc chéo bên trái trong cùng căn phòng có một cánh cửa, nom chắc là thông sang phòng hoả táng bên cạnh.

Chắc hẳn lần đầu tiên đi vào lối đi bên phải, Du Phùng đã quan sát qua loa địa hình, vậy nên bây giờ họ chỉ cách cánh cửa đó vài bước chân, chỉ cần mở cửa đi sang phòng bên cạnh, họ sẽ có cơ hội cắt đuôi thằng bé này lần nữa, chứ không phải bị dồn vào chân tường như bây giờ.

Nội tâm Lê Chỉ cầu nguyện: Cửa đừng khoá nhé.

"Xin ngài đừng di chuyển nữa."

Du Phùng bên cạnh đáp thằng bé một câu, anh nhìn thấy hai cánh môi mỏng đó chuyển động lên xuống, nhưng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.

Không chỉ là câu nói đó của Du Phùng không truyền tới tai anh, mà là cả thế giới đột ngột rơi vào tĩnh lặng, do tầng ngầm vốn đã yên tĩnh gần như không có bất cứ tiếng động nào, vậy nên điều khác lạ của thính giác tạm thời bị Lê Chỉ bỏ qua. Việc quan trọng bây giờ là phải thoát khỏi tay thằng bé này đã.

Thằng bé ôm đầu mình, ép sát từng bước một.

Du Phùng giơ tay, sắp chạm vào tay nắm cửa.

Cạch.

Cửa mở!

Lê Chỉ không kìm được nhảy cẫng lên, anh lập tức quay người, chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn qua cánh cửa đó.

Trước mắt anh bỗng đen ngòm.

Không phải bóng đêm do nguồn sáng biến mất vì Du Phùng thổi tắt nến lúc nãy, mà là đánh mất thị giác thật.

Ngay sau đó là khả năng kiểm soát cơ bắp, anh đột ngột ngã gục xuống đất như con rối đứt dây, cổ tay tuột khỏi tay Du Phùng không kịp đề phòng. Chỉ trong một giây, ngay cả một ngón tay của mình mà anh cũng không kiểm soát được nữa, mắt cũng nhắm nghiền, cứ như ngủ say.

Nhưng đầu óc anh lúc này vẫn còn sót lại chút tỉnh táo.

Anh cảm nhận được đôi tay ấm áp đó chạm vào bả vai mình, muốn đỡ mình dậy, nhưng cuối cùng cả cơ thể đổ sụp bên trên mình.

Giây tiếp theo anh không thể khống chế được, đánh mất nhận thức.

Lúc Lê Chỉ tỉnh lại, đã là buổi chiều.

Nằm trên chiếc giường nhung đỏ mềm mại, trải nghiệm ly kỳ ở tầng hầm cứ như một giấc mơ phong phú, ánh nắng bị lá cây sum suê cắt thành vô số mảnh vụn, rắc xuyên qua cửa sổ, khiến anh nhất thời không mở được mắt ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!