"Cái gì cơ?" Lý Quần Thanh sốc quá, ngón tay của Văn Tự gác lên mu bàn chân mình mà cũng không nhận ra.
Văn Tự vẫn ngửa đầu nhìn anh như thế, cảm giác làn da nhẵn mịn khiến cậu ta trở nên hưng phấn, cậu ta thề số lần cậu ta cười với Lý Quần Thanh phải nhiều gấp đôi số lần cậu ta từng cười trong suốt hai mươi năm nay.
"Muốn khiến anh trở thành anh rể của tôi đó, tiếc là chậm một bước.
Ơ, bạn gái của anh trông như thế nào? Có xinh bằng chị tôi không? Nếu không thì chia tay đi, yêu chị tôi, tôi thật sự rất thích anh, anh làm anh rể tôi được không?"
Thế là thế quái nào? Lý Quần Thanh nghe hiểu lời Văn Tự nói, lúc này cũng nhận ra cậu ta đang sờ mình, anh lập tức dời chân, cầm máy tính bảng dưới đất lên tránh xa Văn Tự: "Mùa hè chúng tôi sẽ kết hôn, đừng nói mấy thứ linh tinh này nữa.
Tối nay tôi về sẽ chấp nhận lời mời kết bạn của cậu, Văn Tự, đừng đến làm phiền tôi nữa."
"Được thôi." Văn Tự thất vọng nói.
Nhìn theo Lý Quần Thanh biến mất trong tầm mắt, Văn Tự mới ngừng cười, thở một hơi dài, mân mê đầu ngón tay, lại không nhịn được sấn tới ngửi, rất thơm, là mùi hương trong trẻo mà cậu ta chưa từng được ngửi.
Trên người Lý Quần Thanh cũng là mùi này nhỉ? Cậu ta nhớ lại thật kỹ, trong quãng thời gian Lý Quần Thanh dạy cậu ta, cậu ta rất thích làm sai động tác, sau đó chờ Lý Quần Thanh uốn nắn, lúc này cậu ta sẽ cố tình nghiêng đầu, ngửi mùi ở cổ Lý Quần Thanh, một mùi hương, thơm chết đi được.
Mặc dù kết bạn lại, nhưng Lý Quần Thanh vẫn như trước, thường sẽ chẳng chịu để ý đến cậu ta, Văn Tự lục tung trang cá nhân của Lý Quần Thanh, đều là công việc hàng ngày của anh, chẳng nhìn thấy một chút bóng dáng nào của cô bạn gái, có điều người cô độc như Lý Quần Thanh, chắc cũng chẳng có mấy bạn bè, bản thân anh cũng không thích khoe khoang chăng.
Được nghỉ đông, Văn Tự bảo Văn Loan Thần mời Lý Quần Thanh đi uống rượu, còn bảo anh ta nói rằng cậu ta sẽ không đến.
Văn Loan Thần ù ù cạc cạc, Lý Quần Thanh người ta nào có tâm trạng quan tâm mày có đi hay không.
Kết quả vừa gọi điện rủ rê, quả nhiên Lý Quần Thanh hỏi Văn Tự có đi không, lần này Văn Loan Thần ngu người, nhìn vẻ mặt biết tỏng của em trai, anh ta nói chuyện xong với Lý Quần Thanh bèn bắt đầu trách móc Văn Tự.
Khiến Lý Quần Thanh ghét bỏ, chứng tỏ Văn Tự quá đáng thật.
"Con mắt nào của anh thấy anh ta ghét tôi? Anh ta chỉ thấy tôi phiền thôi."
"Này nhé, Lý Quần Thanh chưa bao giờ quan tâm người có tư tưởng hoặc quan niệm khác với cậu ta, nếu cậu ta ghét mày ra mặt, thế tức là có thể không gặp thì sẽ không gặp, tránh thật xa."
Văn Tự thản nhiên nói: "Anh ta ghét là việc của anh ta, tôi tán thưởng là việc của tôi, không xung đột với nhau.
Anh à, tôi về thay quần áo đã, lát nữa anh gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến tìm các anh."
Văn Loan Thần từ chối ngay: "Không phải mày không đi à? Tao đã nhận lời người ta rồi, mày đừng giở trò này với tao.
Tao cũng rất thích Lý Quần Thanh, tổ sư mày đừng phá hoại mối quan hệ của tao và cậu ta."
"Câu lạc bộ đó là anh mở à? Tôi không được đi chắc? Tôi giả vờ tình cờ gặp không được à? Đừng lôi thôi nữa, tôi về tắm đây, lát nữa gặp nhé!"
Văn Loan Thần thật sự không hiểu rốt cuộc thằng em mình đang nghĩ gì, có ai tán thưởng một người thì ngày nào cũng phải nhắn tin cho người ta không, người ta không trả lời thì nhắn liên tục, thậm chí vừa gặp mặt bèn hỏi về chuyện của Lý Quần Thanh, có thể hỏi ngược về tận hồi trước anh ta chưa quen biết Lý Quần Thanh, còn có thể kể lể đến việc Lý Quần Thanh chia tay bạn gái rồi hẹn hò với chị gái mình, rồi sau đó ngày nào cậu ta cũng được gặp Lý Quần Thanh? Anh ta không hiểu nổi tâm tư giới trẻ nữa.
Hôm nay Tưởng Quân nghỉ, nghe Lý Quần Thanh bảo muốn đi uống rượu, hắn không muốn cho anh đi lắm.
Bề ngoài Lý Quần Thanh thu hút người trong giới quá, có lúc Tưởng Quân cứ cảm thấy Lý Quần Thanh chấp nhận hẹn hò với mình là phúc ba đời của hắn, trước kia hắn chỉ dám tơ tưởng, giờ được hôn được ôm, được chung chăn gối, đúng là ước mơ thành sự thật.
Nhưng hắn không muốn khiến Lý Quần Thanh cảm thấy mình quản chặt quá, đành bảo anh về sớm.
Lý Quần Thanh thấy hắn không vui, thế là anh ngồi xuống cạnh hắn nói: "Là Văn Loan Thần chứ không phải Văn Tự, trước kia em cũng từng uống rượu với anh ấy, sẽ không uống kinh lắm đâu, thế này đi, lát nữa xong anh đến đón em được không? Bọn mình ra công viên nhân dân đi dạo, nghe nói tối nay có bắn pháo hoa, nhé?"
"Ừm…" Tưởng Quân sán lại gần hôn Lý Quần Thanh, nói, "Được, em xong thì gọi cho anh." Đọc Full Tại
Văn Loan Thần biết Lý Quần Thanh thích yên tĩnh, vậy nên anh ta đặc biệt bỏ ra rất nhiều tiền đặt phòng riêng ở câu lạc bộ cao cấp, vừa tao nhã vừa lãng mạn, rất phù hợp với Lý Quần Thanh.
Quả nhiên, Lý Quần Thanh rất hài lòng, Văn Loan Thần nghĩ lần tiêu này đáng tiền.
Hai người họ đang uống rượu tán gẫu thì Văn Tự đẩy cửa bước vào, cậu ta giả vờ giỏi thật, còn bảo họ là xin lỗi đi nhầm, rồi ngẩng đầu lên nhìn thấy Lý Quần Thanh, cậu ta hơi cong môi, che giấu nụ cười: "Là các anh à, anh ơi, anh đến đây uống rượu sao không gọi tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!