Kể từ sau khi công khai xu hướng tình dục, chẳng phải lần đầu tiên Lý Quần Thanh gặp phải người đến gây sự với mình nữa.
Anh vứt cặp sách sang một bên, xắn ống tay áo lên, ngước mắt lạnh lùng nhìn đứa cùng trường đối diện: "Lên một thể đi, tôi phải về sớm ăn cơm."
Đám người đó vừa nghe bèn nổi cáu, miệng văng tục, vứt hết cặp sách bao vây xung quanh anh.
Lý Quần Thanh ra tay nhanh gọn dứt khoát, đánh nhau mà cũng đẹp mắt.
Chẳng mấy chốc bọn đó đã bị Lý Quần Thanh đánh nằm la liệt, anh phủi bụi trên người, quay người đi lấy cặp sách, vừa khom lưng xuống thì có người lao tới, như muốn đánh lén, anh cầm cặp, nghiêng người né, vung tay lên định nện cặp vào kẻ đó, chẳng chờ cặp anh nện vào người đó, kẻ đó đã bị một thằng nhóc không biết chui từ đâu ra đạp bay đi rõ xa, cặp của anh cũng bị nam sinh đó túm được.
Văn Tự nhìn kẻ dưới đất, mỉa mai: "Từng này người không đánh lại một người, vô dụng thế này còn dám bắt nạt người khác, không nhìn xem mình có đủ tư cách không."
Cậu nói xong bèn quay lại, thấy Lý Quần Thanh đang lạnh lùng nhìn mình, cậu mới chú ý đến việc mình vẫn đang túm cặp của anh, bèn buông tay, cúi đầu nhìn anh nói: "Anh đánh nhau giỏi quá."
Lý Quần Thanh nghẹn họng trước câu nói của cậu, anh khoác cặp, đắn đo vài giây rồi ngẩng đầu nhìn Văn Tự cao hơn mình nửa cái đầu, anh nói: "Cảm ơn cậu."
"Không có gì." Văn Tự đi cạnh Lý Quần Thanh một cách rất tự nhiên, cậu khom lưng ghé sát lồng ngực anh liếc nhìn, nói, "Ơ, anh là học sinh trường cấp ba số một thành phố à? Hôm nay tôi vừa chuyển trường đến đây.
Tôi tên là Văn Tự, anh tên gì?"
Người này tự cho là quen thân quá nhỉ.
Lý Quần Thanh nghĩ.
"Lý Quần Thanh." Anh dịch sang bên phải nửa bước, tạo khoảng cách với Văn Tự.
"Tên anh cũng giống con người anh, hợp thật." Văn Tự cười nói.
Lý Quần Thanh không trả lời nổi câu nói của cậu ta, chỉ đáp một tiếng, càng đi nhanh hơn.
Nhưng Văn Tự cũng bám sát anh, thậm chí bả vai cũng dính vào anh, Lý Quần Thanh ngoảnh đầu liếc nhìn, hình như người này vốn không nhận ra điều gì, chỉ hỏi chuyện về ngôi trường mới.
"Cậu Văn!"
Lý Quần Thanh đang nghĩ khi nào người này mới đi, đằng sau họ có người gọi cậu nam sinh tùy tiện vô tâm này.
"Cậu định theo người ta đi đâu? Không phải cậu bảo chỉ giúp người ta thôi sao? Phu nhân gọi điện giục tôi mau đưa cậu về, đi thôi." Quản gia nhà Văn Tự thở hồng hộc chạy tới.
Văn Tự nhìn người vốn không định lên tiếng trò chuyện với mình, cười nói: "Lý Quần Thanh.
Mai gặp lại nhé."
"Mai gặp." Lý Quần Thanh thấy cậu ta không biết tại sao lại cười vui vẻ thế này, anh nói.
Văn Tự ngồi lên xe bèn mở điện thoại xem clip mình vừa quay, lúc đánh nhau mặt Lý Quần Thanh ngầu chết đi được, Văn Tự không thỏa mãn với việc nhìn thế này, còn phóng to ngắm mặt anh, cậu ồ lên, quản gia từ ghế phụ ngoái lại nhìn cậu, hỏi cậu sao thế.
Văn Tự quay điện thoại cho quản gia xem, hình ảnh tạm dừng là cảnh Lý Quần Thanh tình cờ lãnh đạm nhìn về phía ống kính, chắc là giận dữ quá, trong mắt anh vằn đỏ, thoạt nhìn toát ra một vẻ đẹp tàn nhẫn.
Quản gia không hiểu, Văn Tự chê bai thở dài, cầm điện thoại về ngắm tiếp: "Đẹp quá.
Mặt đẹp, đánh nhau cũng đẹp, tên cũng đẹp, à là hay.
Bảo mẹ tôi, tôi sẽ học ở đây, không chuyển trường nữa."
Sáng sớm Lý Quần Thanh toàn mụ mị đầu óc, vào phòng học bèn uể oải mềm nhũn gục ra ghế, phỉa chờ mấy phút mới vực dậy tinh thần học bài buổi sáng được.
Tan học buổi sáng, anh đang định nằm bò ra bàn ngủ như mọi khi thì có người lay anh, bảo có người tìm.
Ai tìm chứ? Chắc là lại gây sự với anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!