Chương 65: Ngoại Truyện 2 Thăng Chức

Một năm sau, Văn Tự được thăng chức.

Thành viên nhóm bảo gì cũng bắt Văn Tự mời họ ăn cơm, Văn Tự về nhà hỏi Lý Quần Thanh có được không, Lý Quần Thanh chẳng cần nghĩ đã đồng ý.

Văn Tự được chấp thuận bèn vui vẻ đi thay quần áo, cậu chuẩn bị tranh thủ hẹn bọn Hứa Gia Đình ra ngoài chơi một hôm.

Cậu ở cùng Lý Quần Thanh bèn ăn mặc đơn giản hơn, ra ngoài chơi thì thích ăn diện tỉa tót, bề ngoài vốn đã hung dữ, lại thích phong cách ngầu lòi, khuyên tai phụ kiện không thiếu cái nào, mặc cả bộ vào, người khác nhìn phát biết ngay là tên nhóc nổi loạn.

Cậu đã đi phẫu thuật mắt, không cần đeo kính nữa, nhưng lúc làm việc bên cạnh Lý Quần Thanh, Văn Tự vẫn thích đeo một cặp kính không độ, như thế nom sẽ trưởng thành hơn.

Văn Tự thay quần áo, chỉnh tóc xong, lại đi tới cạnh bàn hôn Lý Quần Thanh một phát, hỏi: "Buổi tối em có thể về muộn được không?"

"Ừm." Tối mai anh phải đi tham gia một hội nghị quan trọng, phải tranh thủ làm bản thảo, không có thời gian bầu bạn với Văn Tự, Văn Tự không để bụng, dù sao thì chỉ cần Lý Quần Thanh ở bên cậu thôi chính là lời chúc mừng tốt nhất rồi.

Văn Tự lưu luyến không rời, xích tới môi Lý Quần Thanh hôn anh, giờ anh mới phát hiện ra Văn Tự ăn mặc hoang dại cỡ nào, nói bằng lời của anh, chính là phong cách du côn.

Có điều đúng là Văn Tự phù hợp với phong cách ăn mặc này hơn, nom bùng nổ hormone.

"Đẹp không?" Văn Tự lùi lại một bước, thể hiện cho Lý Quần Thanh.

Lý Quần Thanh khinh bỉ thu hồi ánh mắt khen ngợi, uể oải nói: "Tốt nhất là mặc cho anh ngắm, không phải mặc cho người khác ngắm."

"Đương nhiên là mặc cho vợ ngắm rồi, vợ khen xong mới được ra ngoài chơi," Văn Tự sung sướng giơ tay vuốt tóc Lý Quần Thanh, nói, "Vợ ngoan, chờ em về nhé."

Dù nói Lý Quần Thanh đồng ý Văn Tự được về muộn, nhưng Văn Tự về quá muộn, Lý Quần Thanh đợi đến một giờ sáng mà không thấy người đâu, anh bắt đầu hơi giận, trẻ con đúng là trẻ con, đi chơi cái là quên cả trời đất.

Đang cơn tức giận, Văn Loan Thần gửi một video cho Lý Quần Thanh, là clip Văn Tự được cả trai lẫn gái bắt chuyện, Văn Loan Thần cắt đầu cắt đuôi, xoá mất hình ảnh Văn Tự sầm mặt từ chối, chỉ còn lại hình Văn Tự cười với người ta, Văn Tự còn đi đua xe với bọn Văn Loan Thần, Lý Quần Thanh nghe thấy có người kêu Văn Tự em yêu anh, còn có đủ loại tiếng gào thét, Văn Loan Thần còn thêm mắm dặm muối, bảo Văn Tự không biết giữ mình.

Khó lắm mới có người trị được thằng em họ đáng ghét của anh ta, đương nhiên anh ta phải trừng trị một phen, chắc đêm nay Văn Tự về sẽ phải quỳ bàn phím.

Đương nhiên Lý Quần Thanh cũng biết Văn Loan Thần muốn anh trị Văn Tự, mấy hôm trước ăn cơm cùng nhau, Văn Loan Thần uống say, chỉ cầm tay Lý Quần Thanh nói, bảo anh phải tẩn Văn Tự một trận, thằng nhóc xấu xa này khiến anh ta phải lo lắng rất nhiều.

Anh gửi tin nhắn theo mong muốn của Văn Loan Thần: "Đêm nay tôi sẽ nhốt em ấy ngoài cửa, cho đông lạnh cả đêm, xem em ấy còn ra ngoài trêu ong ghẹo bướm nữa không."

"Được! Phải trị nó thế mới được!" Văn Loan Thần thấy bõ tức vô cùng.

Còn Văn Tự lúc này đang cầm một bó hoa hồng tươi chạy về nhà, có một bà xã chu đáo xinh đẹp đúng là tốt, tôn trọng sở thích đam mê của nhau, thi thoảng còn làm việc mình không giỏi cùng nhau, Lý Quần Thanh quả là tốt vô cùng! Cậu lên trời xuống đất cũng không tìm được vợ tốt như thế nữa!

Vui vẻ bước vào nhà, đèn trong phòng vẫn còn sáng, đi tới phòng đọc sách nhìn, Lý Quần Thanh vẫn đang ngồi trước máy tính, Văn Tự chẳng có chút cảm giác nguy hiểm nào, cậu ôm hoa đưa ra trước mặt anh như mọi khi, Lý Quần Thanh liếc nhìn cậu, nói: "Để đó đi."

Sau đó anh bèn không để ý đến cậu nữa.

Bầu không khí này lạnh đến mức Văn Tự trở nên khép nép ngay lập tức, cậu giơ tay ôm chầm lấy Lý Quần Thanh, hỏi: "Sao thế?"

Lý Quần Thanh lãnh đạm hất tay Văn Tự ra, chỉ ra ngoài cửa: "Đi tắm đi."

Văn Tự muốn nói lại thôi, ngoan ngoãn đi tắm.

Cậu thấp thỏm không yên tắm xong đi ra, Lý Quần Thanh đã tắt đèn phòng khách, vừa giơ tay tắt đèn trong phòng đọc sách, Văn Tự ôm chầm lấy anh, hôn cổ anh, hỏi: "Sao thế?"

"Chẳng sao cả." Lý Quần Thanh sắp không giả vờ nổi nữa, Văn Tự luôn phát hiện được điểm bất thường ở anh một cách dễ dàng.

"Anh không nói làm sao, thế em sẽ ôm anh thế này lắc mãi đấy." Văn Tự làm nũng, "Vợ không giận nữa được không?"

"Buông ra."

"Không buông."

"…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!