Văn Tự gọi cho Trần Minh Uẩn, Lý Quần Thanh nghiêng người ra khỏi ô tô, dựa vào tảng đá ven đường, ngửa đầu nhìn vầng trăng tròn vành vạnh, chỉ cần Văn Tự nhìn cho kỹ, sẽ trông thấy ngón tay run rẩy của Lý Quần Thanh.
Lý Quần Thanh không muốn hận Văn Tự nữa.
Anh biết ngày nào Văn Tự cũng bám theo sau mình, cũng biết Văn Tự luôn giữ khoảng cách để không khiến anh khó chịu, nếu không thể làm bạn bè, thế thì coi như đồng nghiệp bình thường cũng được.
Nhưng giờ Văn Tự không thể lại gần anh, đặc biệt là gặp phải chuyện như năm ấy, anh sợ Văn Tự.
Chuyện năm ấy cứ như một con bọ cạp, thi thoảng lại chích anh một phát.
Vậy nên giờ Văn Tự tránh xa anh ra, thế sẽ tốt với tất cả.
Văn Tự gọi điện thoại xong, đi về phía Lý Quần Thanh.
Giờ cậu rất đau, cậu cần Lý Quần Thanh.
Cậu ngồi xuống cạnh Lý Quần Thanh, anh đứng dậy định bỏ đi, Văn Tự giơ tay kéo tay anh, lôi cứng anh về chỗ cũ, cậu nghiêng đầu nhìn cặp mắt lạnh lùng giống như vầng trăng của Lý Quần Thanh, nói: "Đã lâu lắm rồi chúng ta không nói chuyện, chúng ta nói chuyện đi."
"Chẳng có gì mà nói."
"Em hỏi anh một câu thôi." Văn Tự chà xát cánh tay Lý Quần Thanh, thấy anh không giãy giụa nữa, cậu mới nói tiếp, "Anh với Trần Minh Uẩn, là bạn bè à?"
"…"
Lý Quần Thanh liếc nhìn Văn Tự, nói, "Là bạn."
"Ừm."
Văn Tự gật đầu, thả cánh tay Lý Quần Thanh ra.
Anh đang định quay người ngồi ngay ngắn, Văn Tự giơ hai tay, ôm anh vào lòng, cậu cúi đầu vùi mặt vào vai Lý Quần Thanh, hỏi khẽ, "Lý Quần Thanh, em có thể viết thư cho anh được không?"
Lý Quần Thanh vốn định đẩy Văn Tự ra, nhưng nhìn vết thương trên đầu cậu làm anh không nỡ, anh cứng đơ người tựa vào tảng đá, nhớ đến chiếc xe biến dạng nghiêm trọng của Văn Tự và dáng vẻ hung hãn be bét máu của cậu khi bước từ trong xe ra.
Anh chưa bao giờ nhìn thẳng vào Văn Tự một cách tử tế, trong mắt anh, Văn Tự vẫn luôn là một đứa nhóc bộp chộp, không màng đến hậu quả, anh cho rằng toàn bộ sự lãng mạn và si tình của Văn Tự đều là giả vờ, chỉ cần khiến cậu xé rách lớp nguỵ trang, nhất định bên trong sẽ chẳng khác gì trước đây.
Bản chất xấu xa sao có thể thay đổi dễ dàng thế được?
"Có gì thì nhắn tin, hà tất phải vẽ rắn thêm chân?"
Niềm vui vì không bị đẩy ra khiến mắt cậu cong cong, cậu ngửa đầu nhìn Lý Quần Thanh, cười nói: "Em đã luyện chữ, chữ của em đẹp hơn phông chữ điện thoại, anh tin em đi."
"Tuỳ cậu."
Văn Tự nhìn môi Lý Quần Thanh đăm đăm, cậu mím môi, nói: "Trước đó, em mang thư em viết từ trước cho anh, được không?"
"…" Lý Quần Thanh nhìn khí thế chuẩn bị nhào tới hôn mình bất cứ lúc nào của Văn Tự, anh giơ tay đẩy Văn Tự ra, cầm điện thoại lên tìm người liên hệ, nói, "Chờ tôi rảnh đã."
Tìm thấy Trần Minh Uẩn, anh gọi điện cho hắn, vừa kết nối, đèn xe phía sau rọi tới, Lý Quần Thanh ngoái đầu nhìn, Văn Tự đờ đẫn nhìn Lý Quần Thanh chói rực trong ánh sáng, cậu giơ tay muốn chạm vào, nhưng chủ nhân chiếc xe đó đã xuống xe, Trần Minh Uẩn ôm chầm lấy Lý Quần Thanh, sốt ruột hỏi anh có bị làm sao không.
Bàn tay Văn Tự dừng lại cách luồng sáng một milimet, cậu đỡ tảng đá đứng dậy, chào Trần Minh Uẩn.
Cuối cùng Lý Quần Thanh cũng giãy ra khỏi vòng ôm của Trần Minh Uẩn, anh lùi lại một bước, giới thiệu với hắn: "Văn Tự, đồng nghiệp của tôi, lần này nhờ có cậu ấy."
Trần Minh Uẩn quay người, cũng ôm chầm lấy Văn Tự, sau đó không khách sáo nữa, đưa họ lên xe.
Văn Tự ngồi đằng sau nhìn họ cười nói, cậu chẳng biết mình muốn khóc hay muốn cười, lần đầu tiên cậu nghĩ người mình không bì kịp chính là Trần Minh Uẩn.
Ấn tượng hắn tạo ra với cậu cũng rất tốt, cảm xúc cậu dành cho hắn nhiều nhất chính là đố kỵ, đố kỵ đến mức phát điên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!