Lúc bác sĩ bảo Văn Tự rằng con đường cai nghiện dài đằng đẵng của cậu đã kết thúc, Lý Quần Thanh tình cờ đến tỉnh khác khảo sát nghiên cứu nên bỏ lỡ.
Lâm Tú Á kích động ôm chầm lấy Văn Tự, liên tục nói con trai cưng của tôi vất vả quá.
Cả nhà họ đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ có Văn Tự sắc mặt nặng nề, buồn bực không vui.
Ba tháng nay cậu chưa bao giờ thấy khổ.
Mọi vết thương cậu phải chịu, nước mắt cậu từng rơi, chỉ cần nhìn thấy Lý Quần Thanh, cậu đều không sao nữa.
Cậu bức thiết hy vọng mình khỏi nhanh chóng, nhưng cũng vô cùng hy vọng Lý Quần Thanh mãi mãi ở bên mình, anh không cho chạm vào không cho vuốt ve cũng không sao cả, chỉ cần anh ở bên cậu là được.
Văn Tự quyết tâm, ngẩng đầu lên, nhìn mẹ mình: "Đừng kể cho Lý Quần Thanh."
"Tại sao? Nếu Lý Quần Thanh nghe tin con khỏi rồi, chắc chắn cũng sẽ rất vui, con không muốn làm cậu ta vui sao?"
"Con không muốn anh ấy rời khỏi con.
Anh ấy mà biết thì sẽ đi mất, mẹ, có được không?"
Văn Tự giơ tay kéo gấu áo mẹ mình, không ngủ đủ thời gian dài khiến mắt cậu đỏ hoe, giờ nom đáng thương vô cùng, kể từ khi Văn Tự lên mười, Lâm Tú Á chẳng còn được thấy cậu mong ngóng cầu xin người khác thế này nữa, lòng bà mềm nhũn, thế là ôm Văn Tự sát vào người, nói: "Con trai cưng vừa khỏi, con nói gì cũng được."
Văn Lập Lân nghe xong lập tức từ chối: "Không được.
Lý Quần Thanh người ta cũng phải có cuộc sống của riêng mình chứ, mày cứ trói người ta thế này, lãng phí thời gian của người ta quá."
"Đúng đúng đúng, em đồng ý với anh.
Văn Tự, suy nghĩ này của em không ổn đâu, dưa ép chín không ngọt, người ta không có ý đó, em đừng làm khó người ta nữa." Văn Hân Minh cũng hùa theo.
"Nhưng anh ấy biết em khỏi rồi thì nhất định sẽ đi, đi rất xa, sẽ khiến em mãi mãi không tìm được anh ấy nữa.
Thêm một thời gian nữa, em sẽ để anh ấy đi, em sẽ không bướng bỉnh vô lại như trước nữa." Văn Tự nhìn họ, nói, "Thêm mấy hôm nữa thôi, chỉ mấy hôm thôi, được không?"
Văn Tự vừa thay đổi thái độ ngang ngạnh trước đây, Văn Lập Lân và Văn Hân Minh nhìn nhau, cuối cùng nhìn cậu em trai đáng thương yếu đuối của họ, gật đầu coi như chấp thuận.
Lý Quần Thanh nhìn thời gian phiên toà mình viết trong ghi chú, chỉ còn mấy ngày nữa.
Nhưng Văn Tự vẫn chưa khỏi, giờ còn bị giày vò nghiêm trọng.
Ở chung mấy tháng nay, anh đã nhìn thấy một mặt khác quá khứ của Văn Tự, cậu ta có thể có sức chịu đựng cực mạnh, nửa đêm tái phát, để giữ mình tỉnh táo, cậu nện cánh tay và đùi mình tím bầm mọi chỗ, buổi sáng Lý Quần Thanh thức dậy sẽ hỏi hôm nay cậu thế nào, cậu sẽ nói không sao cả.
Nếu không sao, sao lại nói chuyện với anh với khuôn mặt trắng toát như người chết ấy, nom như sắp ngất xỉu.
Cậu ta cũng có thể có kế hoạch cuộc đời rất rõ ràng và năng lực tư duy rất nhạy bén, Lý Quần Thanh hỏi cậu tại sao không dành nhiều thời gian hơn vào việc cải thiện bản thân, Văn Tự bảo anh, cậu không có mục tiêu, không có ước muốn trở thành người xuất sắc, chỉ muốn mình sống vui vẻ.
Nhưng giờ cậu sẽ nghe lời, sẽ sống cuộc đời thật tốt, sẽ không lông bông nữa.
Chỉ cần anh ở bên cạnh cậu.
Lý Quần Thanh nhìn thấy ánh sáng trong mắt Văn Tự, ngoại trừ tình yêu cháy bỏng dành cho mình, còn có ước mơ về tương lai lý tưởng.
Chẳng ai muốn dập tắt ngọn đèn mơ ước đang cháy.
Lý Quần Thanh cũng không ngoại lệ.
Nỗi khổ mà Văn Tự phải chịu đựng trong thời gian này, anh đều nhìn thấy hết, dù sao thì sáu năm sau họ sẽ mỗi người một ngả, Văn Tự sẽ gặp được người tốt hơn, xuất sắc hơn anh, cũng sẽ không cố chấp về anh nữa.
Về đến nhà Văn Tự, anh mở cửa vào phòng, một bó hoa hồng màu hồng phấn đọng sương tuyệt đẹp sáng lấp lánh cạnh cửa sổ, Lý Quần Thanh nhìn về phía Văn Tự đang ngồi ở bàn, mỉm cười rạng rỡ với mình, sắc mặt rõ ràng là tốt hơn rất nhiều, anh chờ cậu cất tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!