Chương 33: (Vô Đề)

Cuối cùng đoá hồng đó chưa đợi được Lý Quần Thanh chìa tay ra nhận thì đã rơi xuống đất, Văn Tự không đứng vững, quỳ trước mặt Lý Quần Thanh.

Anh vươn tay nửa chừng thì rụt về, giả vờ chưa xảy ra gì hết.

Lý Quần Thanh đứng dậy định đỡ cậu ta, Văn Tự nhìn bàn tay mà mình muốn nắm lấy vô số lần ấy, cậu ta chỉ quỳ thẳng người, xin lỗi Lý Quần Thanh: "Chuyện lần trước, xin lỗi anh."

Lý Quần Thanh kiên nhẫn nói với cậu ta: "Nếu mọi lời xin lỗi đều có thể xoa dịu tổn thương mà nạn nhân phải chịu, thế thì lời xin lỗi mới đáng giá.

Nhưng cậu nói xin lỗi bao nhiêu lần, tôi cũng không thể tha thứ cho cậu được.

Văn Tự, chờ cậu khỏi, rồi vào tù kiểm điểm, sau này đừng làm tổn thương người tiếp theo cậu yêu nữa."

"Không có người tiếp theo," chân Văn Tự đau kinh khủng, giọng cậu run rẩy, "Anh là người duy nhất của tôi, cũng là người cuối cùng."

"Đứng dậy đi." Lý Quần Thanh lấy máy tính từ trong va li ra, quay người xử lý công việc, "Về giường nghỉ ngơi, có gì không ổn thì phải bảo tôi."

"Tôi có thể…" Văn Tự từ từ đứng dậy, lại chìa tay ra, hỏi, "Có thể chạm vào anh được không?"

"Không được," Lý Quần Thanh kéo ghế lùi lại, "Sau này cũng không được nữa."

Văn Tự không về giường, cậu dựa vào tường, nhìn Lý Quần Thanh làm việc bên cạnh mình.

Không được chạm vào thì không được chạm vào, chỉ cần Lý Quần Thanh không cáu là được.

Lâm Tú Á vốn sắp xếp phòng khác cho Lý Quần Thanh, nhưng sợ Văn Tự tái phát giữa đêm, bà vẫn mua một chiếc giường mới đặt vào phòng Văn Tự, bà hy vọng Lý Quần Thanh có thể giúp Văn Tự không kích động thế nữa, chỉ cần Lý Quần Thanh ở đây, chắc chắn Văn Tự sẽ dễ chịu hơn.

Một ngày hai ngày, cho tới tận khi hầu toà, Văn Tự vẫn không tái phát.

Lý Quần Thanh cứ như liều thuốc xoa dịu Văn Tự, dường như bệnh gì đau gì cũng có tác dụng.

Nhưng Văn Tự thế này, cơ bản là không thể ra toà được.

Lý Quần Thanh đề nghị hoãn phiên toà, toà án chấp thuận.

Thi thoảng Lý Quần Thanh cũng ra ngoài, nhưng phần lớn thời gian là viết luận văn, tìm tài liệu trong phòng Văn Tự, chuẩn bị cho việc đến Cát Xuân giao lưu học tập.

Dường như Văn Tự đã ngoan hơn hẳn, cậu biết Lý Quần Thanh đang bận, lúc thì cậu ở bên chân Lý Quần Thanh, lúc thì nằm trên giường gõ gì đó.

Quả thật cậu ta yên tĩnh quá, Lý Quần Thanh tạm gác chuyện đang làm dở, thong thả đi tới cạnh giường Văn Tự, Văn Tự đang học trực tuyến, đọc rất nhập tâm, ngay cả Lý Quần Thanh lại gần cậu mà cậu cũng không có phản ứng.

"Đọc cái này làm gì?"

Văn Tự không ngờ Lý Quần Thanh lại chủ động bắt chuyện với mình, cậu ta lăn lông lốc ngồi dậy, gỡ một bên tai nghe ra nói: "Tôi muốn thi lên nghiên cứu sinh, thi chuyên ngành bảo vệ động vật hoang dã của anh, rồi làm việc cùng anh."

Lý Quần Thanh nghe cậu ta nói, anh ngập ngừng, cuối cùng không nói chuyện với cậu ta nữa, quay người đi về chỗ mình.

"À tôi quên mất," Văn Tự nhìn bóng lưng Lý Quần Thanh, cười gượng, "Tôi còn phải đi tù mà.

Tôi tìm rồi, ít nhất đều phải ba đến năm năm, giờ học cũng vô ích."

"…"

Lý Quần Thanh không biết nên trả lời cậu ta ra sao.

Văn Tự đang ở lứa tuổi tươi đẹp, nếu không phải vì những chuyện này, theo hoàn cảnh gia đình của cậu ta, sao tương lai không sáng sủa cho được.

Nhưng họ đã gặp nhau, Văn Tự đã phá huỷ anh, anh cũng phá huỷ Văn Tự, giữa bọn họ, quả thật chẳng có lấy một chuyện vui vẻ đáng để nhớ lại.

"Tôi hỏi cậu," Lý Quần Thanh chống đầu, cúi xuống vẽ lung tung trên giấy, đầu óc cứ để đâu đâu, "Cậu cho rằng tôi là gì trong cuộc đời cậu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!