Chương 3: (Vô Đề)

Thành phố Kinh Xuyên tháng chín chưa hết nóng bức, cây chò nước hai bên đường sum suê tươi tốt, dường như tưởng rằng vẫn đang giữa hè.

Lý Quần Thanh vừa từ châu Phi trở về, anh vừa xuống máy bay bèn gọi điện cho Tưởng Quân, nhưng đầu bên kia báo máy bận mãi, không ai nghe máy.

Anh mở WeChat của Tưởng Quân, tin nhắn gửi cho hắn sáng nay hắn cũng chưa trả lời, chắc hẳn hôm nay thật sự rất bận rộn.

Anh nhét điện thoại vào túi, kéo va li chạy về nhà.

Tắm rửa thay quần áo xong, huấn luyện viên tán thủ của anh gửi cho anh mấy tin nhắn liền bảo anh đến huấn luyện, bảo anh đừng nộp tiền rồi không đi tập, lãng phí tiền.

Kể từ khi lên đại học, anh đã bắt đầu huấn luyện ở phòng tập, cũng trở nên thân thiết với huấn luyện viên ở đó, bây giờ anh đã đến trình độ có thể làm huấn luyện viên, nhưng anh thích bỏ ba bốn ngày hàng tuần đi tập, đây là thói quen.

Tán thủ: Môn võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc.

Anh trả lời huấn luyện viên rồi xỏ giày ra ngoài, lái xe đến câu lạc bộ.

Xe cộ trên đường đông đúc lạ thường, anh nghi hôm nay là ngày gì đó, xem lịch mới nhớ ra hôm nay là ngày mà rất nhiều trường đại học khai giảng, các sinh viên vừa khai giảng, giao thông bèn tê liệt.

Lề mề hơn bốn mươi phút sau, anh mới đến câu lạc bộ.

Tầng thượng của câu lạc bộ này là phòng bida, hai tầng ở giữa là phòng tập Taekwondo và tán đả, dưới cùng là sàn đấm bốc.

Sàn đấm bốc rất đẫm máu, Lý Quần Thanh đi xem một trận bèn thôi, anh âm thầm vô tình nghe thấy có người bảo sàn đấm bốc này dính dáng đến xã hội đen, lúc đó anh đã nghĩ ra, cái người lần trước chắc là đã bị đánh chết thật, còn bị xử lý lặng lẽ.

"Cuối cùng cậu cũng về rồi, tôi nhớ chết mất." Văn Loan Thần nhìn thấy anh bước vào bèn kích động không thôi, ôm chầm lấy Lý Quần Thanh không buông tay.

Lý Quần Thanh bị anh ta ôm khó chịu, anh đẩy Văn Loan Thần ra, nhận lấy đồ uống trong tay anh ta uống vài ngụm và nói: "Thầy Văn, đông học viên thế này chưa đủ cho thầy phân tâm à?"

"Họ đâu có bằng cậu được, tư thế đẹp người cũng đẹp, ai mà không thích ngắm?"

Lý Quần Thanh liếc nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Văn Loan Thần: "Anh thôi được chưa, tôi phải đi tìm một bạn tập, anh mau đi dạy học viên đi, đừng ở đây trốn việc."

Văn Loan Thần kéo Lý Quần Thanh, tủi thân nói: "Ơ con người cậu sao lại thế này nhỉ? Hôm nay bảo Tiểu Trần dạy, tôi phải đi đón thằng em họ, tôi cố tình đợi cậu để gặp nhau một lần, sao con người cậu chẳng biết ơn gì thế?"

Lý Quần Thanh móc một thứ từ trong túi quần ra, ném cho Văn Loan Thần: "Nhận lấy."

"Cái gì thế?" Văn Loan Thần cầm một thứ màu trắng, giống như hòn đá, bối rối hỏi.

"Mảnh xương của hươu cao cổ bị sư tử cắn chết, tôi đặc biệt mang từ châu Phi về cho anh, lần này hài lòng rồi chứ?"

"Vãi!" Văn Loan Thần giật mình, hồi bé anh ta nghịch ngợm, từng chui vào chỗ nhốt sư tử trong vườn bách thú, suýt thì bỏ mạng ở đó, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, chỉ nghe thấy sư tử thôi anh ta cũng run như cầy sấy, càng khỏi phải nói đến cầm xương con mồi bị sư tử cắn chết.

Lý Quần Thanh bật cười khẽ, quay người bước vào đám đông tìm bạn tập. Đọc Full Tại

Nửa tháng chưa duỗi chân duỗi tay, hơi bị cứng người.

Lý Quần Thanh và bạn tập đấu mười mấy hiệp, trán túa rất nhiều mồ hôi li ti.

Anh uống vài ngụm nước, vẫn muốn tập tiếp, Văn Loan Thần hớt hải kéo anh, vừa thở hổn hển vừa nói: "Chuyên gia Lý, đừng đánh nữa, giúp tôi cái."

"Sao thế?" Lý Quần Thanh vuốt tóc, vỗ lưng giúp Văn Loan Thần thở.

Văn Loan Thần chỉ ra sau nói: "Thằng em họ vô dụng của tôi… đánh võ đài ở sàn đấm bốc, không biết nổi điên cái gì, bị thương khắp người rồi vẫn đánh, tôi không kéo ra nổi…"

"Không phải anh đi đón cậu ta à? Sao lại đưa đến sàn đấm bốc?"

"Ầy đừng nói vụ này vội, cậu mau theo tôi đi lôi nó về đi, cậu cũng không phải không biết sàn đấm bốc đó là chỗ như thế nào mà…"

Lý Quần Thanh cầm nước còn lại lên uống cạn, vỗ lưng Văn Loan Thần nói: "Biết rồi, đi thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!