Chương 28: (Vô Đề)

Lại sắp phát điên rồi.

Lý Quần Thanh nghĩ.

Rõ ràng giây trước còn yên ổn, giờ lại sắp biến thành thế này.

Nhất định là câu nào đó anh nói sai, cậu ta mới thành ra như vậy.

Nhưng anh không thể tìm được bất cứ sơ hở nào trong lời mình thốt ra, Văn Tự đã khiến anh không còn thời gian nghĩ nữa.

"Tôi thật sự thích vẻ anh không thích để ý đến tôi." Văn Tự cởi áo khoác của Lý Quần Thanh, lột áo phông của anh xuống, nghiến răng ngoạm một phát lên xương quai xanh của anh, tạo thành một vết răng, "Anh càng thế này tôi càng cứng, càng muốn chịch nát anh.

Lý Quần Thanh, đừng để thằng khác chạm vào, cũng đừng thích ai khác, quên Tưởng Quân đi, sạch sẽ vào, cũng đừng có quan hệ với người khác, nhé?"

"Thế tôi nên thích ai?"

Lý Quần Thanh giơ tay đẩy miệng Văn Tự ra sau, mùi hoa quế ngoài nhà vệ sinh bay vào, hương thơm hoà quyện với mùi thuốc sát trùng gay mũi của nhà vệ sinh, anh buồn nôn.

Văn Tự tiện đà kéo tay Lý Quần Thanh, hôn lòng bàn tay anh: "Anh có thể chẳng thích ai cả, tôi biết anh sẽ không thích tôi, vậy nên nếu anh dám thích ai, tôi sẽ huỷ diệt nó."

"Cậu là cái thá gì?" Lý Quần Thanh đột nhiên ra tay, trở tay đè Văn Tự lên gương, khiến mặt cậu ta ép sát vào gương, anh nghiến răng nói, "Cậu có quyền lực gì mà điều khiển cuộc đời tôi? Văn Tự, cậu còn chê đời tôi chưa đủ nát à? Gặp cậu là việc tôi hối hận nhất cuộc đời này!"

Lý Quần Thanh gần như mất kiểm soát, tay càng dùng sức mạnh hơn, mặt Văn Tự bị cọ rất đau, nhưng cậu ta vẫn vặn vẹo khuôn mặt, ngước mắt lên nhìn Lý Quần Thanh trong gương, ánh sáng trong mắt lay động: "Không phải cuộc đời anh vẫn tốt đẹp sao? Tôi còn chê đời anh chưa đủ thê thảm, chưa đủ nát kìa.

Giờ cái gì anh cũng có, tình yêu của bố mẹ, cuộc sống chất lượng cao chẳng thiếu thứ gì, rốt cuộc anh thảm ở đâu hả? Nếu anh nghĩ thế, vậy tôi có thể giúp anh, giúp anh biến đời mình trở nên bi thảm vô cùng, như thế tôi sẽ có thể cứu anh, Lý Quần Thanh, anh muốn thế à, thế thì tôi biết rồi."

"Cậu chết đi… cậu chết ngay đi!" Lý Quần Thanh nghe Văn Tự thốt ra những lời này mà chẳng hề gợn sóng, từng chữ đều như con rắn lạnh băng đáng sợ nhất, bò từ ngón chân anh đến cổ anh, khiến anh nghẹn họng không nói được, chỉ có thể gào thét, phát ra âm thanh thế này.

Văn Tự bỗng phá ra cười, tiếng cười chói tai đặc biệt quái gở: "Anh thế này đẹp quá, muốn hôn anh quá Lý Quần Thanh ơi."

Nắm đấm sắp nện lên mặt Văn Tự của Lý Quần Thanh nện nhầm vào gương, tấm gương nứt vỡ, khớp ngón tay của anh rách da chảy máu.

Càng chống lại cậu ta, cậu ta sẽ chỉ càng hưng phấn hơn, đừng để cậu ta dụ vào bẫy, phải bình tĩnh, phải rời khỏi cậu ta, ngay bây giờ, ở chung với cậu ta thêm nữa, Lý Quần Thanh sẽ đánh mất lý trí, lên cơn điên cùng cậu ta mất.

"Anh muốn đi đâu? Đừng hòng chạy trốn, không cho phép anh rời khỏi tôi bây giờ!"

Văn Tự giơ tay kéo cánh tay Lý Quần Thanh, đè anh lên cửa, lại định hôn anh.

Nhưng lúc này nắm đấm thật sự nện lên mặt cậu ta, Lý Quần Thanh đạp văng cậu ta ra cạnh bồn rửa tay.

Cậu ta vịn bồn rửa tay đứng vững, bụng dưới bị Lý Quần Thanh đạp rất đau, cậu ta ho khù khụ, lau máu ở khoé môi, rồi đứng dậy.

"Tôi bảo rồi."

Cậu ta lầm bầm, nụ cười trên mặt biến mất, ngước mắt nhìn về phía Lý Quần Thanh, lúc này cậu ta giống một con thú hơn, một con thú dữ sắp cắn chết con mồi.

"Tôi bảo rồi, không cho phép anh chạy trốn, anh muốn tôi nói mấy lần!" Đọc Full Tại

Lý Quần Thanh lại ra tay, bị Văn Tự cản giữa đường, cậu ta bẻ quặt hai tay anh, ấn anh lên bồn rửa tay lần nữa, rồi giật xích trên quần áo mình xuống, trói gô tay của Lý Quần Thanh.

Lý Quần Thanh giãy giụa uổng công, anh cố gắng khiến mình nom không sợ Văn Tự đến thế, nói với cậu ta bằng giọng điềm đạm: "Được… tôi không chạy nữa, cậu thả tôi ra trước đã."

"Mẹ kiếp đừng nói nhảm với tôi nữa! Lý Quần Thanh, một lần hai lần ba lần, tôi chán rồi, anh toàn làm tổn thương tôi, dùng lời nói của anh và nắm đấm không bao giờ thương xót tôi của anh, hết lần này đến lần khác!"

Văn Tự đột nhiên kéo tóc Lý Quần Thanh, khiến anh không thể không ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Văn Tự trong gương.

Cần cổ trắng ngần của anh ửng đỏ vì căng thẳng, mạch máu trên cổ đập điên cuồng.

Văn Tự giơ tay vuốt ve cổ anh, ấn anh lên gương, cũng giống như anh ấn cậu ta, rồi thô bạo lột quần anh, câu đừng mà trong miệng Lý Quần Thanh còn chưa thốt thành lời, Văn Tự đã hấp tấp tiến vào cơ thể anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!